Đồ uống của cô đều là nước ấm, Vân Thi Thi lúc này ôm một bụng oán niệm!
“Các người thì làm sao mà hiểu được, trời nóng như thế này mà còn bắt tôi uống nước ấm!? Tôi cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa đang thiêu đốt tôi vậy! Là thiêu đốt đó!”
Hoa Cẩm cùng Hữu Hữu nhìn nhau, cả hai đều dùng ánh mắt đồng tình mà nhìn Vân Thi Thi.
Còn Tiểu Dịch Thần thì vô cùng đau lòng.
Vân Thi Thi ngồi trước bàn, vẻ mặt vô cùng ủy khuất cầm chén trà trong tay.
Chén trà này vừa mới pha nên nước vẫn còn rất nóng, Vân Thi Thi dù đã khát đến khô cả cổ họng nhưng cũng không dám uống nước.
Quá nóng.
“Cuộc sống thế này thật sự quá đáng sợ!”
Vân Thi Thi khóc không ra nước mắt, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
Phụ nữ đang mang tính tình thường rất dễ nôn nóng, hơn nữa bây giờ lại đang vào mùa hè, hơn thế nữa lần mang thai này lại không giống như lần trước!
Lúc trước khi cô mang thai, Mộ Nhã Triết đã cử tới một đoàn hộ lí chuyên nghiệp tới, bất kể là chuyện gì đều làm rất tốt.
Khi đó cô chỉ mới 18 tuổi, lần đầu tiên mang thai, các phản ứng cũng không nghiêm trọng, ăn uống cũng không tốt, lúc đó cũng nhờ có đoàn hộ lí tận tâm tận lực để giúp cô trong chuyện ăn uống.
Sữa chua trái cây, salad khoai tây, nước ép dưa hấu, nước chanh……
Bởi vì phải dưỡng thai nên cô được an bài ở trong một biệt thự gần biển, mặc dù nói là cô ít khi ra khỏi biệt thự, nhưng biệt thự này được xây dựng rất lớn, hòn non bộ, suối nước, vào những lúc nhàn rỗi cô sẽ ra sân tản bộ
Những lúc cô đi tản bộ như vậy, đằng sau luôn có rất nhiều người đi theo.
Dù sao thì cũng là vì đứa bé trong bụng của cô, Mộ Nhã Triết vẫn luôn nhấn mạnh rằng nếu cô có chuyện gì thì họ sẽ chịu mọi trách nhiệm!
Họ thật sự không gánh được trách nhiệm này!
Chính vì vậy mà suốt 24 giờ, xung quanh cô đều có người đi theo chăm sóc.
Sáu tháng đầu mang thai, mỗi ngày cô đều kiên trì tản bộ nửa tiếng, Bởi vì nghe nói rằng, phụ nữ mang thai vận động nhiều sẽ giúp ích cho việc sinh nở.
Những lúc thời tiết đẹp cô thường ra bờ biển tản bộ, cô thường đi chân trần trên bờ cát, đi theo những đợt sóng lên xuống, nhặt lấy những vỏ sò trên bờ biển, lúc về đến nhà sẽ ngồi xâu lại thành chiếc chuông gió, mang treo ở bên cửa sổ.
Tay nghề của cô rất tốt, chiếc chuông gió rất đẹp và cũng rất độc đáo.
Lúc gió biển thổi tới, những chiếc chuông gió nhẹ nhàng lay động, âm thanh nhẹ nhàng thánh thót.
Khi ấy, mặc dù ngày tháng trôi qua rất nhẹ nhàng nhưng cô cũng chưa từng nhàn rỗi.
Đọc sách, làm bài tập, lúc rảnh rỗi thì xem TV, ngồi ở trong sân phơi nắng, mỗi ngày trôi qua cô đều tạo cho mình những công việc khác nhau.
Chỉ là hiện tại và lúc đó không giống nhau.
Đôi mắt của cô không nhìn thấy gì cả, làm việc gì cũng không tiện.
Những ngày này trôi qua thật sự quá buồn chán, trong bụng lại có thêm một tiểu gia hỏa, không chỉ phải che chở cho nó mà còn phải cố kỵ hết cái này tới cái kia.
Đọc sách, xem TV, dùng di động lên mạng, làm thủ công, vẽ tranh……
Cô đều không thể tự mình hoàn thành.
Có nhiều khi, cô chỉ có thể ngồi ở trên sân thượng mà nghe nhạc.
Mộ Nhã Triết cũng mua về cho cô rất nhiều album khác nhau, muốn cô nghe nhạc để giúp bảo bảo phát triển và cũng như là bồi dưỡng tình cảm giữa hai người.
Tình cảm?
Cũng tốt thôi.
Các album này nào là của Mozart, Chopin, Richard Bradman, trời ạ!
Vẫn nên bỏ đi!
Cuộc sống hiện tại cũng đủ buồn chán lắm rồi, anh ấy lại muốn lấy danh nghĩa giáo dục cho thai nhi mà cho cô nghe những thể loại âm nhạc này, cô quả thật không thể nào làm được, loại nhạc này cô vừa nghe thấy đã buồn ngủ.