Tống Ân Nhã trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Anh, anh có hình của dì Giang không?"
"... Em muốn làm gì?"
"Tò mò thôi! Em chưa từng gặp dì Giang, nghe anh nói như vậy, em cũng muốn biết mình giống dì ấy đến cỡ nào?"
Tống Ân Nhã đương nhiên nói.
Tống Vân Tích từ trong album lấy ra một tấm hình.
Đó là tấm hình duy nhất của hai chị em Giang Khởi Mộng và Giang Ý chụp chung.
Tống Ân Nhã vừa thấy, quả nhiên, khuôn mặt của cô ta rất giống dì Giang.
Nếu để cho người khác xem, sẽ cho rằng cô là con gái của Giang Ý San.
Tống Ân Nhã nhìn chằm chằm tấm hình đến xuất thần.
Thì ra anh Mộ yêu thương cô như vậy, chỉ vì khuôn mặt cô giống dì Giang thôi sao?
Tống Ân Nhã nhìn tấm hình, không nhịn được xoa gò má của mình, đột nhiên khóe miệng nhếch lên độ cung thật sâu.
Cô ta và dì Giang giống nhau như vậy, có phải cũng có nghĩa anh Mộ sẽ không chán ghét cô ta!
Như vậy, không phải cô ta vẫn có cơ hội sao?
Vân Thi Thi tính cái gì, mặc dù anh Mộ từng yêu thương cưng chiều cô ta thì thế nào, cùng lắm chỉ là hứng thú nhất thời, nhất định cô ta sẽ không đắc ý được bao lâu, cũng sẽ bỏ cô ta thôi?
Nhưng anh Mộ sẽ không vứt bỏ cô!
Cô ta yêu anh, mặc dù không có danh phận danh chính ngôn thuận, nhưng cô ta cũng hoàn toàn không cần!
Khuôn mặt này, đó là lợi thế duy nhất trỏng tay cô ta!
Nhất định phải cướp anh Mộ từ trong tay cô gái đó về!
Tống Ân Nhã dùng sức mím môi.
Từ trước đến nay, cô ta thật sự không biết mình có ưu thế may mắn như vậy!
Vật thay thế thì thế nào?
Chỉ là sự an ủi cho anh Mộ thì thế nào?
Mặc kệ thân phận gì, dùng phương thức gì, miễn có thể ở bên cạnh người mình yêu thương, uất ức nào cô ta cũng chịu được, dùng thủ đoạn nào cũng được!
Tống Vân Tích không biết lúc này, trong lòng Tống Ân Nhã âm thầm oán thầm cái gì, chỉ đau lòng vén một góc váy của cô ta lên, nhìn máu thấm vào băng gạc, anh ta vô cùng đau lòng.
"Vết thương này, là chuyện gì xảy ra?"
Tống Ân Nhã phục hồi tinh thần lại, nhìn khuôn mặt lo lắng và đau lòng của Tống Vân Tích, lập tức ra vẻ ủy khuất cáo trạng nói: "Anh, có người bắt nạt em!"
Tống Vân Tích nghe vậy liền giận dữ: "Ai bắt nạt em hả?"
"Vân Thi Thi! Chính là cô gái đó đánh em."
"Đánh em!"
Tống Vân Tích đột nhiên đứng dậy, trong mắt bốc lên lửa giận: "Vân Thi Thi là ai? Cô ta gan lớn lắm sao, dám khi dễ em!"
"Hu hu..."
Tống Ân Nhã khóc sướt mướt kể lại chuyện đó một lần.
Lần này, hoàn toàn chọc giận Tống Vân Tích.
Em gái của anh ta, ngày thường anh ta cũng không nỡ đánh một ngón tay, vậy mà ở bên ngoài bị chọc tức còn làm cho một người đều bị thương, sao anh ta có thể nhịn được.
Tống Vân Tích nắm chặt nắm tay, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Người phụ nữ này tên là Vân Thi Thi, đúng không?"
"Anh, anh cũng đừng tức giận! Hình như cô ta là người phụ nữ của anh Mộ, tuy rằng rất kiêu ngạo, nhưng dù sao cũng được anh Mộ cưng chiều, khẳng định không biết sợ! Anh vẫn đừng ra mặt cho em, ngộ nhỡ đắc tội anh Mộ..."
"Một người phụ nữ thôi! Mặc dù nhà họ Mộ có quyền thế, nhưng ở thủ đô, nhà họ Mộ cũng phải nhường chút mặt mũi cho nhà họ Tống. Anh cũng không tin, anh ta sẽ vì một người phụ nữ đê tiện mà đắc tội với nhà họ Tống! Ân Nhã, em đừng khổ sở, anh sẽ giúp em hả giận!"
Tống Ân Nhã cảm động ôm lấy anh ta: "Anh, anh thật tốt...”