Mẫn Vũ ôn hòa nói: "A? Vậy thì tôi mỏi mắt trông chờ rồi. Đến lúc đó, nếu Mộ thị gặp rắc rối gì thì cũng đừng như con chó lưu lạc ngoài đường, chạy đến trước mặt tổng giám đốc Mộ mà vẫy đuôi xin thương hại. Nhưng mà cũng phải nói đến điều kiện tiên quyết đã, đợi đến khi anh chính thức nhậm chức rồi hẵng nói đến chuyện này! Mặc dù anh là người có khả năng được chọn ngồi lên vị trí này nhất, nhưng chưa chắc anh đã có thể ngồi lên cái ghế tổng giám đốc này đâu! Có sức lực ở đây ra vẻ như vậy, chi bằng tự nhìn lại năng lực của mình đi!"
Lời này đúng là một sự nhục nhã dành cho Mộ Yến Thừa.
Đàn ông đều có một phần tính cách nóng nảy, huống hồ là ở cái tuổi huyết khí sôi sục như Mộ Yến Thừa, lại cộng thêm thân phận và địa vị của anh ta, làm sao có thể để cho một người như Mẫn Vũ ba lần bảy lượt nhục nhã mình như vậy.
Vừa nghe đến đây, Mộ Yến Thừa đã không cách nào kìm nén được cơn giận nữa, ba chân bốn cẳng lập tức xông lên trước, nắm lấy bả vai của Mẫn Vũ, giận dữ xách vạt áo của anh ta, giơ cao nắm đấm hướng vào mặt anh ta.
Nhưng Mẫn Vũ không hề sợ hãi trước sự uy hiếp của Mộ Yến Thừa, ngược lại anh ta còn trừng mắt lên nhìn nắm đấm đang hướng thẳng vào mắt mình, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt anh ta.
Từ đáy lòng Mộ Yến Thừa vẫn hết sức kinh ngạc trước sự can đảm của Mẫn Vũ, thấy nắm đấm đã đến trước mặt mà vẫn không hề tránh né, hơn thế còn quật cường trợn mắt nhìn lại anh ta.
Anh ta càng tức giận không chỗ phát tiết.
Lồng ngực anh ta lên xuống không ngừng, không nén nổi cơn giận, nhưng nhìn đến Mẫn Vũ lại thấy trong ánh mắt kia giống như không thèm coi anh ta ra gì.
Mộ Yến Thừa thét lên như kẻ điên: "Thằng khốn, tao cảnh cáo mày, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt đó! Mày đừng có hỗn láo trước mặt tao! Tao nói trước cho mà biết, đợi tin Mộ Nhã Triết từ chức được công bố, tao sẽ lập tức nhậm chức! Mày biết việc này có nghĩa là gì chứ? Có nghĩa là cả cái tập đoàn tài chính này đều nằm trong tay tao! Cho dù tao chưa nhậm chức thì cũng không đến lượt cái đồ ti tiện như mày đến khinh thường tao, hiểu chưa hả?"
Mẫn Vũ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên vẫn chẳng thèm coi anh ta ra gì.
Lúc Mộ Yến Thừa đang chuẩn bị trừng trị cái kẻ không biết trời cao đất rộng này thì từ ngoài cửa lại truyền đến giọng điệu tức giận của Mộ Lâm Phong.
"Yến Thừa, cháu đang làm cái gì thế hả?"
Mộ Yến Thừa vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Mộ Lâm Phong đang đứng ngay cửa, nhìn thấy một màn này thì nhíu chặt mày.
Vừa rồi lúc Mẫn Vũ vào không đóng chặt cửa, Mộ Lâm Phong đang đến phòng họp, nhìn thấy cánh cửa khép hờ thì còn tưởng rằng Mộ Nhã Triết quay lại công ty.
Vừa đẩy cửa ra lại nhìn thấy một màn này, trong lòng hết sức thất vọng.
Thằng nhóc này đến công ty làm cái quái gì?
Ông ta còn vui mừng trong lòng, cho rằng Mộ Nhã Triết đã nghĩ thông, đã hối hận rồi nên mới quay lại công ty, thế nhưng mở cửa ra lại thấy Mộ Yến Thừa, ông ta không tránh khỏi thất vọng.
Mộ Yến Thừa nhìn thấy ông ta thì lập tức thu tay về, chột dạ đứng sang một bên, thu lại vẻ tức giận, cười cười với Mộ Lâm Phong: "Chú hai!"
Mẫn Vũ cũng lễ phép chào hỏi Mộ Lâm Phong, thái độ cũng coi như là cung kính: "Ngài Mộ!"
Mộ Lâm Phong gật gật đầu, ra lệnh: "Anh ra ngoài trước đi."