Toàn thân anh cứng đờ, đột nhiên sức lực hao hết, hai tay vô lực buông xuống, ngẩng đầu, muốn ôm tôi, nhưng mà lại không dám đụng vào tôi.
Tôi trông thấy bộ dạng này của anh, trái tim cũng theo sát mà đau đớn, nước mắt rơi xuống khóe môi, vừa đắng vừa chát, “Trước đây, em thấy em rất may mắn, anh là anh trai em, là anh trai tốt nhất trên đời này. Nhưng mà bây giờ, em không hy vọng anh là anh trai em…”
“Đừng khóc, được không?”
Đông Vũ nâng mặt tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, trong mắt lộ ra đau lòng, dù là anh cũng không phát hiện ra.
Anh thấy tôi khóc, đôi mắt cũng đỏ, anh cho đến bây giờ đều là không biểu hiện ra ngoài, bất luận là cao hứng hay khổ sở, vẻ mặt anh luôn luôn bình tĩnh.
Anh muốn ôm tôi, nhưng lại không dám vươn tay đụng vào tôi, muốn nắm tay tôi, lại không có dũng khí.
Anh từng nói, bất luận đối mặt với cái gì, đều phải ôm lấy dũng khí, thẳng tiến không lùi bước.
Mà tôi ôm tâm tình như con thiêu thân lao vào lửa, ôm lấy anh, khi tôi nói thích anh, anh lại không có một chút dũng khí, ôm lấy tôi.
Có lẽ anh hiểu rõ, hiểu rõ hơn tôi rất nhiều, có chút dũng khí, cuối cùng là phí công.
Không phải muốn ánh trăng trên trời, có được dũng khí, liền nhất định có thể lấy được.
Bởi vậy, có một số việc, nhất định không thể thực hiện được.
Có tình yêu, nhất định không có kết cục.
Tối hôm đó, lúc về nhà, tôi ngồi sau xe đạp anh, không giống như lúc trước ôm lấy eo anh, mà nhẹ nhàng níu chặt góc áo của anh.
Gió đêm có chút lớn, thổi trúng mắt tôi không mở ra được.
Tôi cân nhắc những lời Đông Vũ nói với tôi, nhưng những lời này, một chữ cũng không thể tiến vào trong lòng tôi.
Mấy ngày nay, Đông Vũ có chút lạnh nhạt với tôi, từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ lạnh lùng với tôi như vậy.
Lúc tan học, cho dù anh đến đón tôi, nhưng cũng không giống như trước đây, biểu hiện rất thân mật.
Anh cũng không luyện đàn cùng tôi nữa, gần đến thời gian, một bài <Giang nam> tôi cũng không luyện được.
Tôi chỉ thông báo cho giáo viên thay đổi bài hát, sửa lại bài tôi có thể nắm chắc hì thầm mùa thu>.
Tâm tình của tôi cực kỳ tệ, không biết rốt cuộc mình đã làm sai cái gì.
Bất tri bất giác, ở trong thấp thỏm bất an, tôi rất nhanh nghênh đón ngày kỷ niệm thành lập trường.
Buổi tối một ngày trước, tôi khẩn trương trằn trọc, nằm trái nằm phải ngủ không được, đối với ngày kỷ niệm thành lập trường, vừa có chờ mong, có khẩn trương, càng có nhiều lo sợ bất an.
Ngày kỷ niệm thành lập trường vào cuối tuần, ngày này, trường trung học mở cửa, cho học sinh các trường khác đến tham quan.
Tô Kỳ nói muốn kéo nhóm anh em đến cổ vũ tôi, tôi nghe xong vui vẻ, liền hỏi Đông Vũ có đến hay không.
Anh ta nói Đông Vũ không đến, có việc.
Tôi nghe xong, tâm tình lại u ám.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, anh vẫn trốn tránh tôi, chẳng lẽ anh định trốn tôi cả đời như vậy.
Tôi có chút sợ hãi, khoảng cách với Đông Vũ, sẽ dần dần xa lạ, nhưng mà tôi thật sự không biết, trên đời này, anh là người thân thiết nhất trong sinh mệnh của tôi.
Tôi có thể mất đi toàn bộ thế giới, nhưng mà không thể mất đi anh.
Cho dù giống như trước đây cũng được.
Cuối cùng tôi cảm thấy, từ sau đêm đó, giữa chúng tôi, trong lúc đó có ngăn cách, khó có thể vượt qua.