“Thừa dịp tôi nước ngoài định chiếm người phụ nữ của tôi ư? Cố Tinh Trạch, anh cũng thật có bản lĩnh!” Mộ Nhã Triết tàn nhẫn mà nghiền ở bụng anh, trong mắt nổi lên tia máu, sát khí lạnh thấu xương.
Cố Tinh Trạch cười lạnh: “Anh dựa vào cái gì mà nói cô ấy…… Nói cô ấy là người phụ nữ của anh!?”
“Dựa vào cái gì?”
Mộ Nhã Triết bỗng nhiên cúi đầu nhìn về phía Vân Thi Thi, cầm chặt hàm dưới của cô, thanh âm ma mị mà mê hoặc: “Em nói cho anh ta biết, em là người phụ nữ của ai, hả?”
Môi Vân Thi Thi run rẩy, ánh mắt kinh giận dừng ở trên mặt Mộ Nhã Triết, bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này, xa lạ đến đáng sợ.
Mỗi một giây cô do dự càng thêm chọc giận anh.
“Nói cho anh ta biết!”
Anh xiết chặt bả vai cô, dùng sức làm đau cô.
Cố Tinh Trạch bị dọa đến ngơ ngẩn, vừa muốn nhưng không dám động đến Vân Thi Thi, đau lòng đến cực điểm, điên rồ quát: “Mộ Nhã Triết, anh không có tư cách chạm vào cô ấy! Buông ra! Buông cô ấy ra! Anh dựa vào cái gì mà bức bách cô ấy!?”
“Câm miệng!”
Mộ Nhã Triết túm lấy cổ áo Cố Tinh Trạch, lãnh đạm nói: “Tư cách ư?”
Mặt anh vô cảm mà dán bên tai Cố Tinh Trạch, thanh âm băng lãnh: “Tôi là người đàn ông duy nhất của cô ấy, tư cách này, có đủ hay không!?”
Sắc mặt Cố Tinh Trạch chớp mắt liền trở nên trắng bệch: “Vô sỉ……”
“Không biết lượng sức!”
Mộ Nhã Triết đột nhiên buông Cố Tinh Trạch ra.
Vân Thi Thi nhìn khóe miệng Cố Tinh Trạch đầy máu, cánh tay cũng bầm tím, bỗng thấy ghê người, cô bỗng nhiên gắt gao mà ôm lấy eo Mộ Nhã Triết, cánh môi run run nói: “Tôi…… Tôi là……”
Mộ Nhã Triết cúi đầu nhìn cô.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, ánh mắt thất thần mà nói: “Tôi là người phụ nữ của anh, thế này đủ chưa! Đủ rồi thì đừng nóng giận nữa! Tôi ngoan ngoãn nghe lời anh, như vậy được chưa?”
Mọi việc cứ đổ hết lên người cô đi!
Không cần làm tổn thương người khác.
Đều là cô sai!
Không cần làm tổn thương bất kỳ ai cả, cô rất sợ……
Cố Tinh Trạch trừng mắt nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, đau lòng đến nói không ra lời: “Thi Thi……”
“Đủ rồi, anh đừng nói nữa!” Cô cắn môi nhìn anh, thất thanh nói, “Cầu xin anh, đừng nói gì cả!”
“Em không cần cầu xin cho anh ta!” Mộ Nhã Triết nắm chặt cổ tay cô.
Vân Thi Thi đau đến cắn răng, hít thở không thông.
Cố Tinh Trạch nhìn vẻ nhẫn nhịn của cô, trên người lại càng thêm đau đớn.
Mộ Nhã Triết một tay đem Vân Thi Thi kéo vào trong lòng, xoay người ôm cô rời đi.
Lâm Phượng Thiên quan sát bóng dáng người đàn ông dần rời đi, trong lòng vì lo lắng cho Vân Thi Thi, vừa muốn tiến lên, lại thấy Cố Tinh Trạch cố hết sức mà đứng dậy, đuổi theo bóng dáng hai người bọn họ.
Anh ta vỗ đùi, cũng đuổi theo.
Cổng lớn, từng hàng xe hơi màu đen đỗ ở giao lộ.
Vân Thi Thi gần như là bị anh nhấc bổng cả người lên, hướng về phía xe thể thao đi đến.
Bước chân của anh cực nhanh, chân dài xoải bước, mà cô chật vật mà mặc cho anh ôm không dám giãy giụa chút nào.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng được, anh đang không ngừng nhẫn nhịn lửa giận, hai tròng mắt đỏ lên, khuôn mặt tuấn tú căng chặt như băng.
Người đàn ông này, có thể nhìn ra giờ phút này anh đang thực sự tức giận, vô cùng tức giận.
Cô thậm chí không biết kế tiếp, vận mệnh nào sẽ đến với cô!
“Mộ Nhã Triết!”
Người đàn ông dừng bước, nhưng không xoay người lại.
Chỉ là hơi nghiêng mặt, ánh mắt lạnh băng liếc xéo.
Phía sau, giọng nói Cố Tinh Trạch truyền đến: “Nếu anh thực sự là người đàn ông của cô ấy, thì hãy bảo vệ tốt cho cô ấy! Nếu như anh chỉ muốn đối đùa bỡn với cô ấy, tôi nhất định sẽ không từ bỏ! Tôi sẽ cạnh tranh công bằng cùng anh!”