Mục lục
Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cha à… Con đói bụng rồi…”

Dung Huyên ngớ ra một phen, theo giọng nói nhìn lại, thấy một đứa bé mặc áo sơ mi xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ đẩy cửa đi ra khỏi phòng.

Hữu Hữu bị đói làm tỉnh, mở mắt ra, liền thấy Tiểu Dịch Thần mở tứ chi ngủ ngon, sờ cái bụng lép, cậu quyết định bỏ lại Tiểu Dịch Thần, rời giường kiếm đồ ăn.

Mới vừa mặc quần áo tử tế, Hữu Hữu lại mơ hồ nghe thấy ngoài cửa có người nói chuyện, nghe thấy giọng nói của Vân Thi Thi, cậu lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhưng mà vừa mới đi đến nhà ăn, lại đột nhiên thấy trước bàn có ba người.

Trong đó có một người phụ nữ, dung mạo xinh đẹp lại xa lạ.

Hữu Hữu ngớ ra một phen.

Chắc là bạn của cha và mẹ?

Trong lòng cậu yên lặng nghĩ như vậy, lập tức coi cô ta không có tồn tại, chạy tới làm nũng với Vân Thi Thi.

Vân Thi Thi ôm cậu ngồi trên người, lại nghe cậu tò mò hỏi, “Mẹ, bây giờ là mấy giờ rồi ạ?”

“Hơn bảy giờ tối rồi!”

“Ai nha, thể nào con cảm thấy ngủ lâu như vậy? Chắc là buổi tối ngủ không được rồi!…”

Tâm tình của Vân Thi Thi vốn mịt mù nháy mắt biến mất, cô nhịn không được nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, bất mãn nói, “Sớm nên gọi con tỉnh, không thể để con ngủ lâu như vậy, nếu không thì buổi tối lại tràn đầy tinh thần, ngủ không được!”

Từ đầu đến cuối, Dung Huyên nghẹn họng nhìn trân trối, trợn to mắt, trong lúc này còn chưa kịp tiêu hóa thân phận của đứa bé.

Vừa rồi, thoạt liếc mắt một cái trông thấy đứa nhỏ này từ phòng chạy đến, khuôn mặt nhỏ cực kỳ tuấn tú rơi vào mắt cô ta, lập tức có chút kinh ngạc!

Cô ta thấy đứa bé có khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại này, đôi mắt đen tuyền sáng ngời, trắng đen rõ ràng, cái mũi nho nhỏ vừa cao vừa thẳng, cái miệng nhỏ hồng nhạt, hàm răng trắng như tuyết, một khi cười rộ lên, trên gương mặt xuất hiện lúm đồng tiền nho nhỏ, cực kỳ đáng yêu!

Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đó, trắng khó mà tin, giống như ngọc được điêu khắc tinh tế, làm cho người ta hận không thể tự mình đưa tay kiểm tra xúc cảm, mới có thể xác định đứa nhỏ này là người thật, không phải tác phẩm nghệ thuật.

Vẻ mặt bánh bao nhỏ trắng noãn đáng yêu, tao nhã mê người, giống như thân sĩ nhỏ lễ phép, một khi cười rộ lên, làm cho trái tim người ta đều hòa tan!

Càng làm cô ta kinh ngạc, đó chính là đôi mắt của đứa nhỏ này, Dung Huyên lập tức cảm nhận được, đứa nhỏ này nhất định là con của Mộ Nhã Triết!

Nếu nghiêm mặt, quả thực giống như đúc Mộ Nhã Triết thời niên thiếu, tưởng tượng sau này khi lớn lên, bộ dạng nhất định vừa đẹp trai vừa khốc, tuấn mỹ kinh thiên động địa.

Chỉ là mặt đáng yêu của đứa nhỏ này, giống như cũng nhằm vào đối tượng!

Ngẫu nhiên liếc cô ta một cái, ánh mắt đó lập tức lạnh thêm vài phần, tỏa ra hơi thở người sống chớ tới gần!

Nhưng mà lúc quay đầu nhìn về phía Vân Thi Thi, vẻ mặt cậu lại hiện lên mỉm cười nhu thuận đáng yêu, khóe môi cũng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, ngọt ngào ngây thơ gọi một tiếng, quả thực làm trái tim người ta mềm vài phần!

Làm người ta hâm mộ!

Nếu có được một đứa bé đáng yêu như vậy, bảo cô ta dùng thanh xuân trân quý đi đổi, cô ta cũng nguyện ý!

Đây là đứa bé của anh và cô sao?

Đã lớn như vậy rồi?

Nhưng mà nếu cô nhớ không lầm, anh chỉ mới hơn 29, đứa nhỏ này khoảng sáu bảy tuổi, anh kết hôn lúc 22 tuổi sao?

Sớm như vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK