Vân Thi Thi nhìn hai đứa con, chợt "phụt" cười một tiếng.
"Hữu Hữu, không được ăn hiếp anh con!"
"Con..."
Hữu Hữu vô tội nhìn cô, giống như có trăm cái miệng cũng không thể tự bào chữa.
Cuối cùng, bất đắc dĩ phải buông tay ra, chỉ có điều, ánh mắt lạnh lùng giống như đang cảnh cáo Tiểu Dịch Thần, không được nói lung tung.
Tiểu Dịch Thần ra dấu tay "ok".
Vân Thi Thi thay bộ lễ phục ra, phụ tá hỏi thăm cô, Vân Thi Thi hài lòng nói: "Rất hoàn mỹ, mọi người cực khổ rồi! Vì gấp gáp làm cho xong bộ lễ phục này, hẳn là rất hao tốn tâm huyết có đúng không?"
Mấy phụ tá nhìn nhau, lúc này mởi thở ra một hơi.
"Cô Vân, cô hài lòng là tốt rồi. Chỉ là, hao tốn tâm huyết là phải thôi! Khách hàng là Thượng Đế, việc cô hài lòng, mới là mục tiêu của chúng tôi."
Tiễn mấy nhân viên bên studio về, Hữu Hữu quấn lấy Vân Thi Thi nói: "Mẹ, buổi liên hoan phim ngày mốt, mẹ sẽ lên thảm đỏ cùng cha sao?"
"Hả? Sao con biết?"
"Cha nói."
Hữu Hữu mím môi cười, dáng vẻ có chút cô đơn: "Con cũng muốn dẫn mẹ đi trên thảm đỏ."
Tiểu Dịch Thần cũng cô đơn ủ rũ cái đầu nhỏ: "Thật là hâm mộ cha, có thể dẫn mẹ xinh đẹp cùng đi trên thảm đỏ, hâm mộ chết đi được."
"Cha cố tình nói chúng ta nghe, không phải là muốn khoe khoang đó sao?" Hữu Hữu không phục khoanh tay ôm ngực, cảm thấy rất không cam lòng: "Thật là có tiền đồ, một người nhạt nhẽo giống như cha, vậy mà cũng theo sát trào lưu, khoe khoang tình cảm yêu đương lãng mạn."
"Haizzzz."
Vân Thi Thi kinh ngạc nhìn bọn nhóc, dở khóc dở cười.
Hai đứa nhóc này, trên mặt toàn là giả vờ.
Cô ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhóc, trầm ngâm một hồi, bỗng dưng cười nói: "Một ngày nào đó, sẽ để các con cùng bước lên thảm đỏ với mẹ, có chịu không?"
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe vậy, có chút vui mừng ngẩng đầu, khó tin nhìn cô, trăm miệng một lời: "Có thật không?"
Nhất là Tiểu Dịch Thần, cực kỳ hưng phấn kích động: "Thật sự có thể bước lên thảm đỏ cùng mẹ sao?"
"Ừ! Đương nhiên! Đợi đến ngày mẹ trở thành nữ hoàng màn ảnh, sẽ dẫn theo các con lên thảm đỏ."
Tiểu Dịch Thần vui mừng khôn xiết, vỗ tay: "Thật là tốt thật là tốt quá! Mẹ con yêu mẹ!"
Hữu Hữu đứng bên cạnh nói một câu sâu xa: "Mẹ, ngày đó cũng đừng để chúng con chờ quá lâu nha!"
Vân Thi Thi đổ mồ hôi lạnh: "Sẽ không, mẹ nói được là làm được."
"Hì hì!" Đột nhiên Tiểu Dịch Thần nói: "Mẹ, ngày mốt là liên hoan phim rồi, mẹ có cảm thấy khẩn trương không?"
"Không có."
"Tại sao?"
Tiểu Dịch Thần cười: "Mẹ rất có hy vọng thắng được giải thưởng, chỉ có điều, hình như năm nay cạnh tranh rất quyết liệt, mẹ nhất định phải cố gắng lên, bắt được giải thưởng lớn."
"Trông cậy vào lời chúc của bảo bối!" Tâm trạng Vân Thi Thi rất tốt, hôn lên trán cậu.
Hữu Hữu lập tức tỏ vẻ ghen tỵ: "Con cũng muốn! Con cũng muốn được mẹ hôn!"
Trên mặt Hữu Hữu giống như được ngâm qua sữa tươi vậy, có mùi sữa rất dễ chịu.
Cô sờ cái đầu nhỏ của cậu, âm thầm hứa, nếu như có cơ hội, nhất định phải mang hai đứa bé này đi theo lên thảm đỏ.
Đó mới là giấc mộng chân chính mà cô muốn.
Buổi tối, Tần Chu hỏi cô bộ lễ phục có vừa người hay không.
Sau đó, lại nghiêm túc thông báo với cô mấy vấn đề quan trọng ở buổi liên hoan phim.