Mộ Nhã Triết nhếch môi, “Vậy cậu kiểm tra ra kết quả hay không?”
“Chuyện này còn phải hỏi hay sao? Lão đại đối với chị dâu, tuyệt đối trung thành! Được rồi! Lão đại, anh bận rộn, em và Khương Thân tự do hoạt động!”
Nói xong, anh ta liền vội vàng tắt điện thoại.
Mộ Nhã Triết ném điện thoại di động sang một bên, đi ô – tô về nhà.
Về đến nhà, Hoa Cẩm và Vân Thi Thi còn chưa về nhà, mà Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần đi chơi ở vùng ngoại thành, lúc này còn chưa trở về.
Hiếm khi trong nhà trống trải.
Anh đi vào thư phòng, lấy một chồng sách từ trong ngăn kéo ra.
Đều là những sách liên quan đến vấn đề trẻ sơ sinh và giai đoạn có thai, anh vụng trộm mua sách ở sau lưng Vân Thi Thi, nhất là sách về dưỡng thai và phát triển của thai nhi.
Anh chưa kịp đọc, cũng không biết tạm thời bù lại những kiến thức này có có ích hay không.
Bình thường, trước mặt Vân Thi Thi, anh cũng xấu hổ cầm quyển sách này ra quang minh chính đại đọc.
Nhất là lúc có Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, anh càng giấu những thứ này cẩn thận hơn, chỉ sợ hai đứa bé nhìn thấy, sẽ cười anh.
Lúc Vân Thi Thi mang thai Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần, anh chưa từng làm bạn bên cạnh cô.
Khi đó, ngoại trừ tối hôm đó, anh đi qua một lát, sau khi thuận lợi mang thai, anh liền không xuất hiện trước mặt cô.
Nhớ mang máng, lúc trước khi cô mang thai, cũng học qua chương trình dưỡng thai, khi đó mở nhạc của Mozart, cùng với những bài hát piano nhẹ nhàng.
Nhưng mà sau khi Tiểu Dịch Thần lớn lên, cũng không thấy cậu có thiên phú gì về phương diện âm nhạc, trái lại ngũ âm không được đầy đủ.
Lại nhìn Hữu Hữu, cũng không thấy tốt ở chỗ nào.
Điểm này, lại có chút kỳ lạ rồi!
Tuy anh ca hát không giỏi lắm, nhưng mà tốt xấu gì ngũ âm cũng đầy đủ, giọng của Vân Thi Thi cũng cực kỳ êm tai, lúc hát lên, cũng có da có thịt.
Sao đến lượt hai thằng nhóc này, liền thành ngũ âm không đầy đủ thế?
Chẳng lẽ công việc dưỡng thai không có làm tốt sao?
Khoảng thời gian trước, Vân Thi Thi quấn lấy anh bắt anh đọc chuyện xưa trước khi ngủ, cũng không phải cho Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần nghe, mà là cho đứa bé trong bụng nghe.
Mộ Nhã Triết nói thầm một câu, “Bé con có thể nghe được sao?”
Vân Thi Thi ấm ức mắt đỏ lên, biến thành anh luống cuống tay chân mới dụ dỗ được, nhưng cuối cùng, anh cũng không biết mình nói sai cái gì, để cho cô đột nhiên lại như vậy.
Hôm sau, anh đặc biệt mời vú em từng trải đến để xin chỉ bảo, là cấp dưới của anh.
Là người từng trải, vú em này khoe khoang khoác loác, nói lúc phụ nữ mang thai, cảm xúc cực kỳ dễ dàng dao động, thường xuyên động một tí là khóc, cảm xúc dễ nổi nóng,…
Mộ Nhã Triết nghe vậy giống như lọt vào sương mù, sửng sốt lại sửng sốt.
Cuối cùng, nhân viên đó cẩn thận hỏi, “Lão đại, học làm vú em, là cực kỳ quan trọng!”
Sau đó, lại dạy anh một phen, vợ ai đó ở cữ không không làm tốt, tố chất thân thể giảm xuống, thường xuyên bị cảm mạo.
Đứa bé nhà ai đó không chăm sóc tốt, sinh ra không bao lâu, sinh ra bệnh vàng da, mỗi ngày đều phải ôm đi phơi nắng.
Con dâu nhà ai đó lúc mang thai, ăn nhiều quá nên mắc bệnh tiểu đường.
Còn có con dâu nhà ai đó, sinh đứa bé xong không chiếm được tình yêu của người nhà, bị vắng vẻ, sau khi sinh xong bị chứng uất ức…
Anh nghe được sợ hết hồn.