Vốn là chuyện đối chiếu sổ sách đã làm anh ta rất bực mình rồi, bây giờ cậu lại còn khóc la om sòm, làm anh ta càng thêm đau đầu.
Khóc một hồi, thấy vẻ mặt u ám của Cố Cảnh Liên, vốn là cậu chỉ muốn cường điệu một chút thôi, không ngờ anh ta cũng không thèm nể mặt chút nào, khiến cậu hoàn toàn hoảng sợ rồi, vì vậy cậu ngồi luôn xuống đất, hai bàn tay nhỏ lau lau hai "thác nước" trên mặt, tiếng gào khóc cũng đủ làm kinh thiên động địa!
Cậu cứ gào khóc như vậy, dường như mọi thứ xung quanh cũng rung chuyển theo luôn rồi!
Giọng của con nít, một khi mà khóc lên, cường độ âm thanh rất cao, đinh tai nhức óc, cực kỳ vang dội.
Cố Cảnh Liên bị hốt hoảng bởi tiếng khóc của cậu, ánh mắt đờ đẫn nhìn cậu bé đang khóc vô cùng đáng thương kia.
"Ô oa oa... Ô oa oa... Chú, chú thật xấu xa... Chú thật là vô tình... Ô oa oa... Chú khi dễ người khác, khi dễ người khác..."
Cậu khóc vô cùng thương tâm, vừa khóc vừa lên án "hành vi phạm tội" của anh ta!
"Đừng khóc nữa!"
Cố Cảnh Liên rống lên.
Anh ta hung hăng trừng mắt, ánh mắt hung dữ càng làm cho cậu hoảng sợ hơn.
Còn chưa kịp rống thêm nữa, Sở Tiểu Bào lại cuồng loạn khóc lớn hơn, khiến lời vừa định nói ra của anh ta bị đánh gãy!
"Oa...!"
Cố Cảnh Liên đau đầu như muốn nứt ra, nhưng anh ta không có biện pháp nào, chỉ có thể bó tay đứng nhìn.
Anh ta lại hung hăng nói: "Còn khóc nữa, chú sẽ ném cháu vào hồ cho cá ăn!"
"Oa... Chú muốn ném cháu cho cá ăn... Oa..."
Sở Tiểu Bảo càng khóc nhiều hơn nữa, giống như Cố Cảnh Liên đã làm ra một chuyện gì vô cùng không có tính người, trời đất không dung.
Cố Cảnh Liên có tính cách riêng của anh ta.
Anh ta vẫn luôn không có chút kiên nhẫn nào đối với con nít, càng đừng nói là dỗ con nít, chỉ cần nghe thấy tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo vang vọng bên tai, anh ta đã cảm thấy cực kỳ phiền phức!
Nhưng anh ta càng hung dữ, Sở Tiểu Bảo càng khóc dữ dội hơn, đôi mắt sưng đỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Chú ý, là nước mắt đó.
Không biết đứa trẻ này lấy từ đâu ra nhiều nước mắt tới như vậy, không có điểm dừng, cứ ồ ạt chảy ra ngoài.
Đôi mắt của cậu bị thủng cái lỗ rất lớn hay sao!
Cố Cảnh Liên hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, đứng dậy, muốn rời khỏi đây.
Nếu cậu muốn ở lại phòng của anh ta, vậy thì anh ta sẽ sang phòng khác.
Tóm lại, anh ta không có đủ kiên nhẫn để dỗ dành cậu.
Nhưng mà, anh ta vừa mới đứng lên, Sở Tiểu Bảo đã ngay lập tức ôm đùi anh ta lại, không cho đi.
"Chú, chú à... Đừng vứt bỏ cháu... Đừng vứt bỏ Tiểu Bảo mà..."
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: "Chú cảnh cáo cháu, buông tay."
"Chú... Trừ mẹ cháu ra, chú chính là người đối xử tốt với cháu nhất! Ngay cả chú mà cũng không cần cháu nữa sao..."
Cố Cảnh Liên ngẩn ra, Sở Tiểu Bảo nước mắt lưng tròng kể khổ với anh ta, trong tình huống này, anh ta cũng không biết phải làm sao nữa.
"Từ nhỏ Tiểu Bảo đã không có cha rồi, chú giống như cha của Tiểu Bảo vậy, quan tâm Tiểu Bảo, chăm sóc cho Tiểu Bảo! Tiểu Bảo đã thề với lòng mình rồi, sau này lớn lên phải báo đáp công ơn cho chú, ở bên cạnh chăm sóc chú trước khi chú qua đời!" Chăm sóc chú trước khi chú qua đời?
Thằng nhóc này đang rủa mình sao?
"Có phải Tiểu Bảo quá phiền phức, cho nên chú không cần Tiểu Bảo nữa đúng không..."
Cố Cảnh Liên thẳng thắng nói: "Đúng vậy."
Sở Tiểu Bảo ngừng khóc, nhìn anh ta bằng ánh mắt mong chờ: "..."
"Cháu cực kỳ phiền phức."
Hai mắt Sở Tiểu Bảo lại đẫm lệ: "Thật sao? Tiểu Bảo thật sự rất đáng ghét sao..."
"Cực kỳ phiền phức."
"Hu hu..."
Sở Tiểu Bảo bị tổn thương bởi lời nói vu khống của anh ta, cơn bão nước mắt cuồn cuộn đột nhiên biến thành mưa rào tí tách rơi.