Vân Thi Thi im lặng xào bài.
Trong lòng không hề đồng tình với cách nói của Hoa Cẩm.
Không phải là như thế.
Cố Tinh Trạch mới không phải là hạng phàm phu tục tử.
Quân Mặc chậm rãi nói: "Thật ra tôi cũng không thấy quá khó hiểu, có lẽ Cố Tinh Trạch có quan hệ gì đó với cô ta cũng chưa biết chừng."
"Chẳng lẽ là minh tinh thì không thể có cuộc sống cá nhân sao?" Vân Thi Thi bỗng nhiên buồn bực: "Cho dù có bạn gái thì cũng không nên bị người ta xì xào bàn tán."
Hoa Cẩm nói: "Đương nhiên là minh tinh thì cũng có thể có cuộc sống cá nhân, chỉ cần không để lộ ra trước dư luận là được, đặc biệt là thần tượng hàng đầu như anh ta, như vậy sẽ khiến fan ruột chịu không nổi. Giống như em vậy, bây giờ em đang rất nổi, nhưng nếu em công khai chuyện kết hôn thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới sự nghiệp của em."
"Ảnh hưởng?"
"Phải! Bây giờ em đang đóng mấy vai thiếu nữ trong phim thần tượng, nhưng nếu như biết chuyện em đã kết hôn và có con, khán giả sẽ thấy không được tự nhiên, rất khó chấp nhận vai diễn của em."
"Hoa Cẩm, công ty cũng đặt ra yêu cầu đối với anh sao?" Vân Thi Thi bỗng nhiên tò mò nói.
"Đương nhiên rồi! Trước kia trong hợp đồng đã quy định rõ, không cho phép tôi yêu đương." Hoa Cẩm nói: "Điều khoản này đúng là rất khắc nghiệt đối với các minh tinh. Công ty cấm tuyệt việc tôi hẹn hò qua lại. Lúc trước có lần có tin đồn giữa Cố Tinh Trạch và một nữ nghệ sĩ khác, còn có fan nhảy lầu tự sát đấy! Lúc đó chuyện này gây ồn ào dư luận suốt một thời gian dài, báo mạng ra sức lên án anh ta, cuối cùng Cố Tinh Trạch buộc phải đứng ra tạ lỗi với một mạng người kia, còn phải làm rõ tin đồn. Chỉ đáng thương cho người kia, chỉ vì một tin đồn mà nhảy lầu tự sát, thật không đáng giá chút nào."
Quân Mặc nói: "Cố Tinh Trạch có cả một đội quân fan hâm mộ cực kỳ khủng bố. Thi Thi, cô có thể bình an vô sự như thế này cũng thật là đáng ngạc nhiên đấy, có lẽ là nhìn cô có vẻ gây thiện cảm. Lúc trước, mấy minh tinh có tin đồn với Cố Tinh Trạch đều là mấy cô gái từng đụng dao kéo, nhìn vẻ ngoài thì đẹp, nhưng mặt lại cứng đơ, chẳng có chút cảm xúc nào cả. Cô đóng phim toàn diễn mấy vai khiến người ta yêu mến, cho nên mấy lời đồn không tốt cũng ít."
Vân Thi Thi ngẩn ra một lúc rồi nói: "Làm minh tinh đúng là vất vả thật."
...
"Tinh Trạch..."
Trong khách sạn, Cố Tinh Trạch mặc một bộ áo tắm, ngồi trên ghế sô pha, yên lặng địa xem kịch bản.
Một cô gái xinh đẹp từ phòng tắm đi ra, nhẹ nhàng gọi anh ta một tiếng, thấy anh ta vẫn thờ ơ thì hờn dỗi đi tới bên cạnh anh ta, đặt kịch bản của anh ta sang một bên, giạng chân ra ngồi lên người anh ta, khẽ chạm đến cằm anh ta, bất mãn nói: "Sao còn đang xem kịch bản nữa? Anh đã xem cả buổi rồi, nói chuyện với anh mà anh cũng không thèm đáp lại."
Cố Tinh Trạch có vẻ như cũng không hề tức giận trước hành động quyến rũ của cô ta, nâng mắt lên nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt.
Khuôn mặt thực sự rất giống Vân Thi Thi, hệt như đúc ra từ một khuôn vậy.
Anh ta nắm lấy cằm cô gái kia, nhẹ nhàng hôn lên một cái, nhíu mày: "Thế nào hả?"
"Chỉ là thấy chán thôi!" Cô gái kia yểu điệu dựa lên vai anh ta, làm nũng: "Anh cứ xem kịch bản như vậy, chẳng chịu để ý đến em, đương nhiên là em thấy mất mặt rồi!"
Nói xong, cô ta liền dựa sát vào lòng anh ta, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cười mê hoặc: "Hôn em đi!"