Lý Lương Đống trợn to mắt, mồ hôi lớn bằng hạt đầu từ trán chảy xuống.
"Haha, giám đốc Mộ, cậu thật biết nói đùa. Đàn ông mà, đều thích đi tìm chút niềm vui mới!"
"Như vậy tiết mục tiếp theo, nhất định tổng giám đốc Lý sẽ rất thích!"
Dứt lời, anh lập tức xoay người, ưu nhã ung dung ngồi xuống ghế salon, vén đôi chân dài, một tay chống hàm, trong nháy mắt đã không phục dáng vẻ lạnh lùng.
Quanh người liên tục tản ra hơi lạnh đáng sợ.
Đó là một loại bóng tối, âm trầm, sẳng giọng, không khí lạnh như băng bỗng chốc bao phủ cả căn phòng.
Làm người ta sợ run lên!
"Đêm nay, tôi vì giám đốc Lý và giám đốc Tôn mà chuẩn bị một chương trình đặc biệt."
Dứt lời, anh dùng ánh mắt lạnh như băng quét tới.
Mẫn Vũ ngầm hiểu, ngẩng đầu lên, dùng ám chỉ cho người bên cạnh.
Vài người đàn ông áo đen lập tức tiến lên, bao vây xung quanh Lý Lương Đống và Tôn Hoa.
Lý Lương Đống thầm cảm thấy không ổn, đây quả thực không đơn giản chỉ là một bữa tiệc.
Mộ Nhã Triết gọi ông tới, đơn giản chính là muốn chỉnh ông.
Vì vậy, ông liền khẩn trương lên, nhìn Mộ Nhã Triết cấp bách giải thích: "Mộ... giám đốc Mộ, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì đó hay không?"
"Hiểu lầm?"
Mộ Nhã Triết nhíu mày, ra vẻ khó hiểu.
"Nhất định là... nhất định là về Vân Thi Thi đó?"
Lý Lương Đống gấp gấp cầu xin tha thứ: "Giám đốc Mộ! Cùng lắm chỉ là một con đàn bà mà thôi, nếu cậu thích, sau này tôi sẽ tìm giúp cậu vài người còn đẹp hơn, hà tất... hà tất phải vì một cô gái mà làm tổn thương hòa khí đôi bên..."
Càng nói, ánh mắt Mộ Nhã Triết càng lạnh lùng, ông không còn cách nào dám nói tiếp.
"Giám đốc Lý, ông đang nói đùa gì vậy. Tôi không có ý gì khác, nếu ông đã thích chơi, vậy thì đêm nay, tôi sẽ để ông chơi thật thoải mái."
Thích chơi gái?
Như vậy anh không ngại cho ông ta nếm thử, mất đi cái ấy là như thế nào!
Vừa dứt lời, người đàn ông áo đen liền đem Lý Lương Đống và Tôn Hoa trói lại.
Sau đó, còng tay hai người vào còng tay, treo lên tường.
Lý Lương Đống và Tôn Hoa hai người đều vô cùng kinh sợ, sắc mặt trắng bệch, không biết đây là tình huống gì.
Bị treo ở trên tường, còn tay thít chặt vào cổ tay, đau đến sắp trật khớp.
Nhất là Tôn Hoa, thân thể béo mập, phải chịu treo ngược lên như thế, hai chân cách mặt đất, vô cùng đau đớn.
"Giám đốc Mộ... giám đốc Mộ, cậu rốt cuộc là có ý gì? Cậu... như này là sao?"
Người áo đen ngay sau đó liền cởi quần của hai người ra.
Hai cái mông toàn thịt lộ ra không trung khiến Lý Lương Đống vô cùng xấu hổ và khó chịu, cũng không biết tên Mộ Nhã Triết này định làm gì mà lại treo bọn họ lên như vậy.
"Giám đốc Mộ, cậu rốt cuộc là có ý gì? Nếu như tôi có chỗ nào làm sai, cậu cứ nói thẳng ra là được, không cần phải làm như vậy!"
Mọi người xung quanh muốn cười, nhưng ngại Mộ Nhã Triết đang ở đây, không thể không nhịn lại.
Giám đốc Mộ đã mời bọn họ tới đây, chắc chắn không phải chỉ để cho họ xem kịch vui.
Mộ Nhã Triết vẻ mặt lạnh lùng nói, " Không phải ông rất thích chơi gái? Ngày hôm nay cũng nên để cho ông nếm thử, mùi vị bất lực, là như thế nào?"
Tiếng nói vừa dứt, cả người Lý Lương Đống liền vặn vẹo.
Có ý gì?
Cái gì gọi là bất lực?
Nhưng tiếp theo, ông rất nhanh liền hiểu được ý tứ trong đó.
_