“Ngồi đi. Đợi thêm người nữa.”
Nói xong, anh ta cầm một tập hồ sơ, nhìn.
Còn có một người?
Sẽ là ai nhỉ?
Lẽ nào hôm nay không chỉ mình cô ký hợp đồng?
Vân Thi Thi ngồi trên ghế, cẩn thận quan sát xung quanh.
Thiết kế phòng làm việc cách điệu giản lược, đồ trưng bày gọn gàng, trên tường treo những bức chân dung của minh tinh, đây đêỳ là minh tinh dưới trướng Hoàn Vũ, trong đó, có bức chân dung của Cố Tinh Trạch.
Trên giá sách để rất nhiều sách vở và đĩa nhạc, trước ghế sô pha đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn bày đồ pha trà xa hoa.
Cửa bị gõ.
Vân Thi Thi quay đầu nhìn, thấy người đi tới chính là Quân Mặc.
Thấy cô ấy, Vân Thi Thi mỉm cười, Quân Mặc gật đầu, đóng cửa lại, ngồi xuống cạnh cô.
“Tổng giám sát Quý.”
Quý Lâm giơ cổ tay nhìn đồng hồ đeo tay, lạnh lùng nói: “Cô luôn đến lúc áp chót, không đến phút cuối cùng thì sẽ không xuất hiện.”
Quân Mặc nhàn nhạt nói: “Vừa ở bên ngoài hút điếu thuốc.”
“Vẫn còn rất rảnh rỗi nhàn nhã nhỉ?” Quý Lâm nói.
Quân Mặc cong môi, quay sang nhìn Vân Thi Thi, chậm rãi vươn tay: “Hi.”
Trong giọng nói của cô ấy không có nhiệt tình, cũng không có gần gũi, nhưng trong mắt có nụ cười mờ nhạt.
Vân Thi Thi mỉm cười bắt tay cô ấy: “Chào cô.”
“Ừ.”
“Người đã tới đủ, vậy bắt đầu thôi.”
Quý Lâm ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm bản mẫu hợp đồng của Vân Thi Thi, thản nhiên hỏi: “Vân Thi Thi.”
“Dạ, giám sát.”
“Đã xem kĩ nội dung trong hợp đồng chưa?”
“Xem rồi.” Cô trả lời.
“Không có ý kiến gì khác?”
“Không có.”
Quý Lâm lại hỏi thêm mấy vấn đề, Vân Thi Thi trả lời cặn kẽ, là sinh viên chuyên ngành truyền thông, bất kể là sự chuyên nghiệp hay phẩm chất, rõ ràng Quý Lâm hết sức hài lòng với cô.
Chỉ đến cuối, Quý Lâm mới nghiêm túc nói rõ mấy điều khoản với cô.
“Nếu cô đã xem kĩ hợp đồng, mấy điều khoản trong đó hẳn cô đã rõ, mong cô có thể tuân thủ.”
“Đã rõ.”
Quý Lâm ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu, chậm rãi nói: “Tư chất của cô tốt đấy, nhưng, ở đây, tôi cần khuyên cô một câu.”
Vân Thi Thi chăm chú lắng nghe: “Mời nói.”
“Lúc trước cô thế nào, tôi mặc kệ. Nhưng từ giây phút cô ký hợp đồng với Hoàn Vũ trở đi, làm người của công chúng, tôi mong cô, thận trọng từ lời nói đến hành động, trong mọi việc.”
Vân Thi Thi ngạc nhiên.
“Chuyện ban nãy, sau này, tôi không hi vọng xảy ra nữa.”
“Dạ, tôi hiểu.”
“Có lẽ hình ảnh của cô trong giới diễn xuất, đến nay chỉ dừng lại ở mức đưa tin trên tivi và trên tạp chí giải trí. Nhưng ở đây, tôi phải cho cô thêm một lời khuyên, làm nghệ sĩ, đối với sự sắp xếp của công ti, đơn giản là nghe lời, tuân theo. Thứ không nên chạm, đừng chạm. Thứ không nên sai, đừng sai, hiểu rõ chưa?”
Quân Mặc ngồi bên cạnh hơi bất ngờ.
Trong ấn tượng của cô, Quý Lâm này không giống người có kiên nhẫn, cho cô ấy lời khuyên như thế, là quan tâm đặc biệt?
Quý Lâm tiếp tục bàn bạc thủ tục kí hợp đồng với Quân Mặc.
Vân Thi Thi ở bên cạnh lắng nghe. Hóa ra, hợp đồng của Quân Mặc với Hoàn Vũ đến kỳ hạn, tư chất của cô ấy vô cùng có triển vọng, công ti mong muốn cô ấy có thể kí tiếp hợp đồng. Hơn nữa, người đại diện trước của cô ấy mặc bệnh ung thư phải nằm viện, vị trí vẫn còn trống, Quý Lâm dự định bố trí người đại diện khác cho cô ấy.
Vân Thi Thi ngồi bên lẳng lặng nghe tiếp.