Tay của anh, làm cho Hoa Cẩm khiếp sợ.
Bình thường động tác này, chỉ có lúc người con trai hôn môi con gái, sẽ dùng tư thế này, mỗi một chi tiết, đều dễ dàng lộ ra người đàn ông đặc biệt bá đạo và nhu tình không dễ dàng hiện ra.
Ngay lúc anh ta sững sờ, môi Cung Kiệt đã đến gần môi anh ta.
Rất lạnh.
Bờ môi của anh không hiểu sao lại hơi lạnh.
Mà môi của Hoa Cẩm rất ấm áp.
Khăn giấy rất mỏng, giống như cách không khí vậy.
Trong nháy mắt đụng vào, Hoa Cẩm cơ hồ cảm nhận được đôi môi mềm mại lộ ra chút lạnh lẽo của Cung Kiệt, môi hiện lên trước mắt, chỉ là trong nháy mắt, Cung Kiệt hút khăn giấy qua miệng anh.
Hoa Cẩm hơi ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn, đầu ngón tay không tự chủ được nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi.
Mặt đỏ tai hồng, tim đập như sấm.
Mà lúc này, Cung Kiệt cũng đã xoay người, đi nhanh đến chỗ thùng rác, nhắm ngay thùng rác, nhẹ nhàng cho khăn giấy vào thùng rác.
Anh cố ý cúi thấp người xuống, sợ nếu như góc độ quá cao, sẽ làm khăn giấy rơi đi chỗ khác.
“Lần thứ nhất thành công!”
Hữu Hữu ở một bên cổ vũ, “Còn chín lần nha! Cậu cố lên…!”
Cung Kiệt, “…”
Hoa Cẩm, “…”
Hai người đều đen mặt lại, nhất là Hoa Cẩm, trong lòng muốn khóc rồi.
Cái gì vậy!
Anh ta cực kỳ vô tôi có được không!
Vân Thi Thi bất đắc dĩ che mặt, không còn gì để nói, “Trò chơi này, thật sự làm cay mắt.”
Hữu Hữu cũng dở khóc dở cười nói, “Chỉ có cha là người phúc hắc như thế, mới nghĩ ra được trò chơi ác như vậy.”
Giọng nói của thằng nhóc rất nhỏ, nhưng mà Mộ Nhã Triết nghe thấy được đi qua.
Anh gõ đầu thằng nhóc, vẻ mặt không vui nói, “Không được nói cha con như vậy.”
“A…”
Cung Kiệt lưu loát hoàn thành theo thứ tự trò chơi độc ác này.
Thực ra trò chơi này cũng không khó.
Chủ yếu hai người đàn ông miệng đối miệng, khó tránh khỏi trong lòng không được tự nhiên và không thoải mái.
Nhất là Cung Kiệt, thẳng nam tiêu chuẩn, đây là lần đầu tiên anh hôn một người đàn ông.
Tuy cách một tờ khăn giấy, nhưng khăn giấy mỏng như thế, trên cơ bản giống như không tồn tại, ngăn cách bởi khăn giấy, vẫn có thể cảm nhận được hình miệng và hơi thở của đối phương.
Bởi vậy sau khi hoàn thành trò chơi, hai người ngồi vào chỗ ngồi, vẻ mặt cũng không được tốt.
Nhất là Cung Kiệt, cực kỳ xanh mét, đầy âm trầm.
“Tiếp tục!”
Cung Kiệt hùng hổ nói.
Hữu Hữu thấy, không khỏi mở miệng, nói ra một câu cảm thán, “Wow, cậu cực giỏi, bùng nổ tinh thần chiến đấu rồi!”
“Hừ! Cậu muốn báo thù!” Cung Kiệt thề son sắt nói, lập tức đảo bài, thủ pháp nhanh nhẹn làm người ta hoa mắt.
Xem ra cậu bắt đầu ra tay rồi.
ừm, cậu càng cẩn thận, miễn cho mình thành vật hi sinh.
Ván thứ ba, lần thứ hai Cung Kiệt trở thành địa chủ sáng.
Hữu Hữu ở bên cạnh cảm khái, “Sao cậu lại là địa chủ rồi? Qủa thực là người chuyên làm địa chủ. Mới chơi ba ván, cậu đã là địa chủ hai ván rồi.”
“Cháu nghĩ rằng cậu muốn làm địa chủ sao?” Cung Kiệt tức giận hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cũng cực kỳ ghét bỏ ‘Vận may’ này.
Vân Thi Thi nói, “Tiểu Kiệt, xem ra em thường xuyên đánh bài, rõ ràng là lái xe già, cho nên trên đỉnh đầu là hào quang của địa chủ.”