“Hoa Cẩm vừa ra nhập giới giải trí, cứ như vậy cam chịu để nâng sao?”
Mộc Tịch lắc đầu nói: “Không phải.”
Cô ấy lại nói: “Gần hai năm Hoa Cẩm mới nổi tiếng. Bởi vì có kim chủ nâng đỡ, giá trị con người tự nhiên nước lên thì thuyền lên. Trước đây anh ta đúng là xuất thân từ moneyboy.”
Vân Thi Thi nghe được đầu mờ mịt: “Moneyboy là có ý gì?”
Khóe môi Mộc Tịch giật giật mạnh, “Cô không biết moneyboy là gì sao?”
“Ừ. Không biết.”
Đèn đỏ ngã tư đường sáng lên, Mộc Tịch dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô, trong ánh đèn đen tối, trên mặt cô có vài phần mê ly không rõ.
“Moneyboy, ở thời cổ, là tiểu quan, hiện tại thì… Cô có thể hiểu là nam sủng nhà giàu có đùa giỡn là được.”
Vân Thi Thi chấn kinh.
Cô bỗng dưng nhớ tới những lời Hoa Cẩm nói với cô.
- - sở dĩ tôi tiến vào giới giải trí, là vì lúc tôi còn rất nhỏ, đã bị cha tôi bán vào.
Chẳng lẽ…
Những lời anh ta nói lúc đó, không phải là vui đùa?
Mà là sự thật sao?
Cô sững sờ, Mộc Tịch vẫn giải thích bên tai cô: “Trước kia Hoa Cẩm có tiếng là nam sủng, ngay từ đầu, ở trong quán bar tiếp khách uống rượu, thân phận cực kỳ hèn mọn. Sau đó, được một ông chủ công ty mua về, nuôi dưỡng nhiều năm! Lúc đó Hoa Cẩm còn chưa nổi tiếng, tuy anh ta còn nhỏ tuổi, nhưng bộ dạng ngày thường tuấn tú non mềm, rất nhiều ông chủ đều thích khẩu vị này, cho nên anh ta được không ít kim chủ bao. Sau đó ông chủ công ty đó thấy bộ dạng anh ta xinh đẹp, liền cho anh ta làm nghệ sĩ. Không nghĩ tới diễn một bộ phim cổ trang, vậy mà bùng cháy lớn, anh ta cũng thăng lên, trở thành tiểu sinh cổ trang chạm tay có thể bỏng. Về sau… Bị kim chủ có thực lực càng mạnh tiếp nhận rồi.”
“Anh ta thật sa đọa.” Vân Thi Thi chán ghét nói.
Mộc Tịch lắc đầu, thở dài một tiếng.
“Ha ha! Thi Thi, lời này của cô nói không đúng rồi. Ở trong giới giải trí này, rất nhiều khi là thân bất do kỷ! Không phải cứ bị bao dưỡng, là sa đọa gì gì đó! Đôi khi cho dù cô tâm bất cam tình bất nguyện, nhưng đối mặt với thế giới cá lớn nuốt cá bé này, không thể không khuất phục. Ai mà nguyện ý bán đứng thân thể mình chứ? Vài năm đó của Hoa Cẩm, chắc là cuộc sống không tốt đi! Ừm… Tôi còn nghe nói, trước kia hình như Hoa Cẩm tự sát, ở trong bồn tắm cắt cổ tay, nhưng mà được người ta phát hiện đúng lúc, cứu sống rồi.”
“…”
Vân Thi Thi ngớ ra một lúc.
“Nhưng mà từ khi được vị kim chủ này tiếp nhận, lại khác rồi. Thực lực của kim chủ này rất lợi hại, thậm chí âm thầm đem những người trước kia bao Hoa Cẩm, hành hạ Hoa Cẩm, lén dùng thủ đoạn xử lý rồi.”
“Xử lý sao?” Vân Thi Thi sản sinh nghi vấn với câu này. “Xử lý gì cơ?”
Mộc Tịch hắng giọng một cái: “Là ý đó ấy…”
Cô ấy làm động tác cắt cổ, hình ảnh sống động.
Sắc mặt Vân Thi Thi đều đã trắng.
“Như vậy… Làm sao có thể có chuyện như vậy được?”
Trong giới giải trí này đen tối hơn cô tưởng tượng nhiều!
Vậy mà còn có chuyện hoành hành ngang ngược xảy ra như vậy sao?