Lục Cận Dư lại nhìn thoáng qua Cung Kiệt vài lần, đột nhiên liếc mắt nhìn thấy phù hiệu trên áo gió, sửng sốt vài giây.
Phù hiệu này có chút quen thuộc!
Tập đoàn Cự Phong sao?
…
Khi Lục Cận Dự phản ứng kịp, trên mặt lập tức trắng bệch.
Tập đoàn Cự Phong - - không phải là tập đoàn vũ khí mà mọi người trên thế giới nghe thấy đều sợ mất mật sao?
Nghe nói thực lực hùng hậu, dậm chân một cái, toàn bộ thế giới đều phải rung chuyển, lực ảnh hưởng cực kỳ đáng sợ.
Thực lực của Mộ thị đặt ở toàn bộ thế giới, quá rõ như ban ngày, nếu muốn dùng một câu để hình dung, nếu Mộ thị hắt xì mấy cái, tài chính toàn cầu trong nháy mắt tiến vào trời đông giá rét, rơi vào trạng thái suy thoái.
Nhưng tập đoàn Cự Phong lại khác.
Tập đoàn Cự Phong hoàn toàn nắm trong tay vận mệnh chiến tranh của gia tộc lớn trên toàn bộ thế giới, có thể nói như này, 70% vũ khí trên thế giới đều xuất phát từ tập đoàn Cự Phong.
Nhất cử nhất động của nhà họ Cung, hoàn toàn lôi kéo khói lửa chiến tranh.
Chiến tranh toàn bộ thế giới, vì nó mà ngừng, cũng vì nó mà sinh ra.
Tài chính rơi vào khủng hoảng, nhưng chiến tranh một khắc cũng chưa từng dừng lại.
Có thể nói, tập đoàn Cự Phong không ngừng lớn mạnh, là một gia tộc khiến người ta kiêng kị.
…
Lục Cận Dự không khỏi ngổn ngang trong gió rồi!
Cái gì?
Em trai chị dâu thực sự là người của tập đoàn Cự Phong sao?
Rốt cuộc là có thân phận gì?
Nhìn anh ta thế này, hình như có địa vị bất phàm?
Chẳng lẽ là nhân vật quan trọng của nhà họ Cung?
Khương Thân ngầm nói: “Cận Dự, người này không phải là… Người của tập đoàn Cự Phong đấy chứ?”
Lục Cận Dự buồn bực nói: “Nhìn tư thế đó, chắc là không sai. Xem ra là nhân vật quan trọng của nhà họ Cung!”
“Nói như vậy, thế lực nhà mẹ chị dâu… Cũng cực kỳ dọa người đó!”
“Anh nhìn xem, hình như chị dâu không biết thân phận của em trai mình, có chút kỳ quặc!”
“Anh cả thảm rồi, còn tưởng rằng cưới được một con thỏ trắng nhỏ, kết quả đứng sau con thỏ trắng nhỏ này, là một đám sư tử.”
Lục Cận Dự đột nhiên bi ai vài giây thay Mộ Nhã Triết, lập tức nói: “Nếu như nhà mẹ đẻ của chị dâu là nhà họ Cung, như vậy đúng là không dễ đối phó!”
Khương Thân cũng yên lặng thay Mộ Nhã Triết chua xót một phen, bi ai vài giây.
Đau lòng cho anh cả một giây đồng hồ.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, lại không biết rốt cuộc hai thằng nhóc này đang yên lặng oán thầm cái gì!
Trừng mắt một cái xem như là nhắc nhở.
Lục Cận Dự và Khương Thân cực kỳ hiểu ngầm hắng giọng một cái, có chút xấu hổ.
Vân Nghiệp Trình nói với Vân Thi Thi: “Thời gian không còn sớm nữa! Nếu người đã đến đông đủ, như vậy nên tổ chức nghi thức rồi!” Ông lập tức đi tới, muốn dắt tay Vân Thi Thi.
Cung Kiệt lễ phép nói: “Chào chú, cháu có chuyện muốn bàn bạc với chú.”
Thái độ của anh làm Vân Nghiệp Trình có chút không thích ứng, ông khách khí hỏi: “Chuyện gì?”
Cung Kiệt cúi đầu nhìn thoáng qua Vân Thi Thi bên cạnh, lập tức cười dịu dàng hỏi: “Lễ đính hôn hôm nay, cháu có thể thay chú dắt tay chị gái đi vào được không ạ?”
“Chuyện này…”
Cung Kiệt giống như đứa bé chắp hai tay thành hình chữ thập: “Làm ơn đi mà! Đây là tâm nguyện 15 năm qua cháu vẫn luôn muốn, hi vọng chú có thể giúp cháu.”
Anh dùng bất cứ giá nào, mạo hiểm tính mạng một đường chạy đến đây là vì thời khắc này có thể tự dắt tay Vân Thi Thi, cùng đi đến nơi diễn ra nghi thức.