Mạnh Tinh Tuyết trở tay không kịp, té ngửa ngã xuống đất, vì bảo vệ cái thai trong bụng mà cô cố gắng dơ tay ra đỡ.
"A..."
Mạnh Tinh Tuyết đau đến tím mặt, "ba" một tiếng, đèn lập tức được bật sáng, cả căn nhà sáng rực lên.
Cô ngẩng đầu nhìn, đã thấy hai người mặc áo đen, dùng khăn che mặt, vừa bước vào, thấy cô ngã trên mặt đất, lập tức phản ứng kịp, có lẽ người này là nghe động tĩnh của bọn họ mà thức tỉnh.
"Người phụ nữ này lại nhạy bén như vậy!"
Một người đàn ông cười lạnh, lấy trong túi ra một tấm ảnh, nhìn một cái sau đó đối chiếu với Mạnh Tinh Tuyết, "Cô chính là Mạnh Tinh Tuyết?"
Mạnh Tinh Tuyết chặt chẽ cắn răng, còn tưởng hai người đàn ông này là do Mộ Yến Thừa phái tới, sắc mặt lập tức ảm đạm, không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận!
"Tôi không phải!"
"Cô không phải?" người đàn ông lập tức cười cười: "Giống trong ảnh như vậy, còn muốn lừa ông sao?"
Mạnh Tinh Tuyết thấy bọn họ bỉ ổi, lập tức nhíu mày, tim đập loạn lên.
Cô không biết hiện tại là mấy giờ, cũng không biết Sở Hà khi nào thì trở về.
Trong lòng cô rất rõ ràng, bằng vào cô hiện đang mang thai, tay lại trói gà không chặt, tuyệt đối không phải đối thủ của hai người đàn ông to lớn này.
Cô chỉ còn cách kéo dài thời gian, mới là thượng sách!
"Các người.... các người là ai?" Mạnh Tinh Tuyết lấy hết dũng khí hỏi.
Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó nhìn cô, ánh mắt ngoan độc: "Cô không cần hỏi, ngoan ngoãn giao con ra đây!"
Mạnh Tinh Tuyết ngẩn ra.
"Đem con ra đây?"
Cô sửng sốt, không hiểu rốt cuộc người này có ý gì.
Hai người đi quá gấp, Tống Ân Nhã cũng là ra chỉ thị không rõ ràng, chỉ nói là muốn đứa bé, cũng không hề nói rõ ràng, là đứa bé trong bụng.
Khiến cho hai người họ tưởng rằng, đứa bé mà cô chủ muốn là một đứa bé bốn năm tuổi, vì vậy, lúc này mới nói như vậy.
Hơn nữa, Mạnh Tinh Tuyết bây giờ mới mang thai hơn ba tháng, bụng còn chưa rõ ràng, cộng thêm vóc người cô tốt, căn bản không nhìn ra đây là người phụ nữ có thai.
Bọn họ tự nhiên cũng không nghĩ nhiều.
"Muốn giả ngu sao? Đứa bé ở đâu? Ngoan ngoãn đen ra đây, đừng để chúng tôi ra tay!"
Mạnh Tinh Tuyết cắn môi, nhưng đột nhiên ý thức được điều gì, tim đột nhiên co rút.
Không hay...
Sở Tiểu Bảo...
Hai người đàn ông tiếng động ồn ào, lập tức kinh động tới cậu nhóc đang ngủ say, Sở Tiểu Bảo bị đánh thức, nhập nhèm mở mắt, trong cơn buồn ngủ nhìn thấy ánh đèn sáng trưng lại càng thêm hoảng sợ, ngái ngủ kêu một tiếng: "Dì Tinh Tuyết..."
Nghe âm thanh mềm nhũn, trong lập tức liền thu hút chú ý của hai người đàn ông.
Người cầm đầu nhìn theo hướng âm thanh, đi tới bên giường, liền thấy trong chăn là một cậu bé đang ngái ngủ, lập tức vui mừng!