Hữu Hữu hết hồn, lập tức đoạt điện thoại di động lại: "Sao anh đoạt điện thoại di động của em?"
"Anh chỉ là, cảm thấy rất nhàm chán thôi!"
Tiểu Dịch Thần ấm ức chống má, nhìn cậu: "Em chỉ lo nhìn điện thoại di động, cũng không nói chuyện với anh."
Khóe môi Hữu Hữu hung hăng căng lên, cậu cũng không biết tán gẫu cái gì!
Cứ cảm thấy mình và anh trai, không có đề tài chung.
Nhưng mà nghĩ thì nghĩ, cũng không nói thêm gì, chỉ yên lặng cất kỹ điện thoại di động.
Công việc quan trọng, cơm nước xong xử lý cũng được.
Vì thế, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, cứ như vậy nhìn nhau.
Khóe mắt Tiểu Dịch Thần ngó ra ngoài cửa sổ, trên đường lui tới, lúc này, rất nhiều người đang đi dạo trên đường, thình lình trông thấy cách đó không xa, hai đứa nhỏ đang chơi đùa, rượt đuổi, đùa giỡn.
Cậu nhìn chằm chằm thật lâu, mãi đến lúc bóng lưng hai đứa nhỏ đùa giỡn biến mất trong tầm mắt, hơi ảm đạm thở dài.
Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cậu ngẩng đầu lên, hưng phấn hỏi: "Cơm nước xong, chúng ta đi đâu?"
"Về bệnh viện."
Hữu Hữu lời ít ý nhiều.
"A..."
Tiểu Dịch Thần hơi thất vọng kéo dài âm cuối, ôm mặt, trên mặt tràn đầy mất mác.
Nhìn cậu, Hữu Hữu vô cùng giống một nhân viên tinh anh thành thục ổn trọng, ngắn gọn nói: "Cơm nước xong, chúng ta trở về bệnh viện, cùng mẹ."
"Anh muốn đi dạo phố với em." Cậu nói như vậy, "Anh hiếm khi ra ngoài, không muốn vội vã trở về!"
"Vậy anh muốn đi đâu?"
"Công viên trò chơi!" Tiểu Dịch Thần nói xong, ánh mắt trong suốt sáng ngời.
Nghĩ đến lần trước ở Đồng Hoa cốc, cậu cũng chưa có chơi thế nào cả, ý còn chưa hết.
Quá nhiều trò cũng không kịp chơi, hơi tiếc nuối.
Hữu Hữu nhíu mày, trầm giọng nhắc nhở: "Mộ Dịch Thần, anh nhìn thời gian, đều đã là lúc nào, công viên trò chơi đã sớm đóng cửa rồi."
"A......" Tiểu Dịch Thần mất mác thở dài.
Hữu Hữu nâng trán.
Thằng nhóc này, đúng là đứa bé, có những thứ muốn có, nhưng cũng là không đáng trách. Dù sao tuổi của Mộ Dịch Thần, đúng là tuổi ham chơi.
Nói vậy ngày thường, cậu cũng rất ít có cơ hội ra ngoài.
Công việc Mộ Nhã Triết nặng nề, khó có được có thời gian rảnh rỗi, bởi vậy, sợ là vắng vẻ cậu, thế lần này mới cho cậu ra ngoài, bởi vậy, không muốn vội vả về nhà.
Nghĩ như vậy, vì thế Hữu Hữu lại nói: "Ăn xong rồi, chúng ta đi xem phim?"
"Được đó."
Tiểu Dịch Thần vui vẻ gật đầu, "Gần đây có phim gì hay?"
"Ừ, có một bộ."
Hữu Hữu nói: "Thành động vật điên cuồng, anh xem chưa?"
"Chưa nữa."
"Rất thú vị, em xem với anh." Hữu Hữu nói.
Tiểu Dịch Thần gật gật đầu, "Được!"
Hữu Hữu nhếch môi, cầm di động đặt vé online.
Bộ phim này gần đây rất nóng, một lần một vé khó có. Bởi vậy giờ phút này, chỉ có thể mua vị trí phía sau.
Đặt vé xong, bữa ăn rất nhanh đã mang lên rồi.
Cá nướng, mùi hương thơm ngát, phối với que nướng, mùi hương dụ dỗ người ta.
Tiểu Dịch Thần đã là thèm chảy nước miếng, khẩn cấp cầm lấy một cái cánh gà nướng, cắn một ngụm.
Hữu Hữu nói: "Vị trí đầu cánh đừng có ăn...!"
"Vì sao?" Ánh mắt Tiểu Dịch Thần chớp chớp, mở to mắt nhìn cậu, trên mặt là vẻ khó hiểu.
"Bởi vì, đầu cánh có chứa độc tố, đầu chân gà tương đương tuyến dịch lim-pha của con người, là tuyến độc bài độc."
Tiểu Dịch Thần nghe thì trợn mắt há hốc mồm.
Hữu Hữu lườm cậu một cái, thấy cậu kinh ngạc mở to mắt nhìn mình, không khỏi nhíu mày: "Sao vậy?"