Bác Phúc kinh ngạc nhìn Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo hôm nay dậy sớm thế? Không cần ông gọi luôn này!”
Tiểu Bảo giật mình quay lại, vừa trông thấy bác Phúc thì khóc ré lên “Hu hu” một tiếng rồi lao vào lòng ông.
“Bác Phúc! Không tốt rồi! Có chuyện không hay rồi!”
Bác Phúc bị tiếng kêu của thằng bé dọa giật cả mình, vội ôm cậu vào lòng rồi hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì xảy ra rồi ư?”
“Hu hu hu hu!”
Tiểu Bảo nước mắt đầm đìa: “Không hay rồi! Hình như mẹ đã bị một kẻ xấu bám theo!”
“…”
Cái gì?
Kẻ xấu?
Bác Phúc nghe xong mà thấy mông lung vô cùng, không hiểu câu này của cậu có ý nghĩa gì!
Tiểu Bảo tức giận nói: “Hôm qua mẹ ra ngoài rất khuya, đến nửa đêm mới về! Vừa về đã gọi ngay cho một người đàn ông, có vẻ thân mật lắm! Quan trọng nhất là… từ lúc còn đi làm thì mẹ đã được rất nhiều đàn ông theo đuổi! Cháu tức lắm!”
Bác Phúc: “…”
Sở Hà đêm hôm ra ngoài?
Về rất khuya?
Có lẽ nào…
Là đi thực hiện nhiệm vụ gì đấy?
Sáng hôm nay ông có nghe tin một vài tên giang hồ mới bị bắt giữ.
Chắc là đêm qua cô đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi!
“Bác Phúc, làm sao đây?”
Tiểu Bảo vẫn chìm trong sự tuyệt vọng, cậu nắm gấu áo, khóc tu tu: “Nếu mẹ bị người đàn ông khác dẫn đi thì làm sao đây?”
“… Không đâu, Tiểu Bảo đừng khóc nữa!”
“Không được! Con phải đi tìm cha!”
Tiểu Bảo đẩy bác Phúc ra rồi chạy một mạch lên lầu trên.
Bác Phúc thấy vậy, vội vàng đuổi theo: “Không được! Tiểu Bảo à, ông chủ còn đang ngủ…”
Đợi đến khi ông đuổi kịp thì Tiểu Bảo đã xông vào trong phòng ngủ của Cố Cảnh Liên mất rồi.
Trông thấy cảnh đó, bác Phúc sợ đến suýt ngất.
Tên nhóc này, chẳng lẽ đến giờ vẫn còn chưa lĩnh giáo được sự đáng sợ của ông chủ khi mới ngủ dậy ư?
Đêm qua ông chủ ngủ rất khuya, vậy mà mới sáng sớm đã bị Tiểu Bảo làm ồn, nhất định là ngài ấy sẽ giận lắm đây!
Bác Phúc chạy vội theo thì thấy Tiểu Bảo bằng cách thần kỳ nào đó mà đã leo được lên chiếc giường to, còn ngồi hẳn lên người của Cố Cảnh Liên.
“Cha! Cha à, mau tỉnh dậy đi, có chuyện không hay rồi!”
Tiểu Bảo kéo tay của Cố Cảnh Liên ra, gào thật to vào tai anh, tay thì vỗ liên tục vào mặt anh.
Cố Cảnh Liên đang ngon giấc, thế là đã bị Tiểu Bảo la hét đến giật mình tỉnh mộng.
“Đừng mà Tiểu Bảo!”
Bác Phúc run lẩy bẩy đứng phía sau, định lên cản Tiểu Bảo lại. Tiểu Bảo thấy Cố Cảnh Liên nhíu mày nhưng không chịu mở mắt, cậu lại càng cố gắng lay người anh mạnh nhất có thể.
“Cha à! Mau tỉnh dậy! Có chuyện lớn rồi!”
“…”
Bác Phúc bước lên định bế Tiểu Bảo rời đi, nhưng mới vừa chạm vào người thằng bé thì Cố Cảnh Liên đã mở mắt rồi từ từ ngồi dậy.
Bác Phúc: “…”
Thôi xong, xong thật rồi.
Cố Cảnh Liên: “Ai cho phép các người vào phòng của tôi!”
Cố Cảnh Liên cúi đầu, mái tóc rối xù che mất gương mặt tuấn tú. Giọng anh không cao mà rất trầm ấm, là chất giọng có thể khiến trái tim của người nghe tan chảy trong mật ngọt.
Ấy vậy mà anh vừa dứt lời, bác Phúc và cả Tiểu Bảo đều đột ngột cảm thấy rùng mình, ớn lạnh.