Cô hỏi như vậy thì sắc mặt Cố Cảnh Liên càng u ám.
Người phụ nữ ngốc này lại hỏi anh làm sao có sắc mặt này.
"Thuốc đó không thể tùy tiện uống!"
Anh nói như vậy, Sở hà trái lại càng giận:
"Anh còn nói như thế! Nếu không phải anh..."
Nói tới đây lại ngừng, sắc mặt Sở Hà đỏ đến kỳ lạ, làm sao đều không nói ra được!
Nếu không phải buổi tối hôm ấy anh không hiểu sao liền hóa cầm thú thì cô cần uống loại thuốc này sao!
Ai cũng biết uống thuốc đó đối với cơ thể phụ nữ không tốt, một khoảng thời gian nguyệt san của cô đã rối loạn.
Có điều, may là tố chất cơ thể cô không tồi, cũng không hiểu điều dưỡng thế nào liền chậm rãi khôi phục.
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói:
"Em có thể không cần uống!"
"Vậy nếu mang thai thì làm sao bây giờ?"
Cố Cảnh Liên liền nói:
"Mang thai thì sinh ra thôi."
Anh gần như muốn nói tiếp, Sở Hà trong lúc nhất thời chưa kịp phản ứng mà cứ thế sững sờ!
Khôi phục lại tinh thần, lặp lại rồi hiểu được lời của anh, Sở hà lại tức giận không có chỗ phát tác:
"Đàn ông chính là đàn ông, một câu nói hời hợt, mang thai thì sinh ra, nói đến nhẹ nhàng! Cố Cảnh Liên, anh chẳng lẽ không biết phụ nữ sinh con rất cực khổ sao? Hơn nữa đứa bé sinh ra thì ai chịu trách nhiệm nuôi dưỡng?"
"Cố gia lớn như vậy còn không nuôi nổi một đứa bé?"
Nghĩa bóng chính là cô như heo mẹ sinh một đống thì Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại cũng nuôi được.
Trong đầu Sở Hà hiện ra hình ảnh mình giống như heo mẹ che chở một đám heo con thì run rẩy liên tục.
Thật là khủng bố.
Sở Hà lãnh đạm nói:
"Sinh ra được, lẽ nào anh phụ trách cho uống sữa, anh phụ trách canh đêm, anh phụ trách thay tã?"
Cố Cảnh Liên lập tức im lặng.
Sở Hà hừ lạnh một tiếng:
"Vậy nên nói chuyện không cần chịu trách nhiệm, đến khi sinh đứa bé ra thì chịu khổ chịu vất vả cũng không phải anh!"
"Anh phụ trách."
Cố Cảnh Liên bất chợt nói ra một câu như vậy.
Sở Hà giật mình.
"Anh nói cái gì?"
Cố Cảnh Liên chịu đựng lặp lại:
"Anh phụ trách."
"..."
Sở Hà bỗng chốc không thể nói trôi chảy được, song nghe ngữ khí của anh lại cực kỳ thật lòng.
Người đàn ông này chưa bao giờ dễ dàng đồng ý cái gì, càng không như những người đàn ông khác, lời ngon tiếng ngọt, nhưng những gì anh nói được, nhất định sẽ làm được, chưa bao giờ nuốt lời.
Cố Cảnh Liên đi đến cửa, chặn bác Phúc lại dặn dò một câu liền trở lại bên giường của cô ngồi xuống.
Mười mấy phút sau, bác Phúc cử người đi mua mấy hộp ô mai trở về, Cố Cảnh liên tiếp nhận, mở nắp, dùng cái nĩa xiên một viên đưa đến bên miệng cô.
"Ăn.”
Một câu cứng rắn tựa như đang ép buộc cô ăn.
Sở Hà rầu rĩ không vui cắn một viên, ngậm vào trong miệng.
Thật ra cô không đặc biệt thích ăn đồ chua.
Chỉ là mấy ngày nay vẫn luôn nằm trên giường cho nên trong miệng đều phát chát phát đắng, hơn nữa bác Phúc còn làm thêm món ăn dinh dưỡng cho cô, tương đối nhạt, trong miệng không có mùi vị gì.
Do vậy muốn ăn đồ chua chẳng qua là muốn kích thích vị giác một chút thôi.
Ô mai chua ngọt, trong khoang miệng không ngừng phân bố nước bọt, chua đến mức Sở Hà trợn mắt.
Cố Cảnh Liên cũng xiên một viên cho vào miệng, chua đến mức anh nhíu mày nhưng vị chua mãnh liệt qua đi lại là vị ngọt ngoài dự tính!
Rất ngọt.
Sở Hà đem hạt nhổ ra, lại hé miệng, tỏ ý anh lại cho cô một viên.
Cố Cảnh Liên cũng không biết có kiên trì ở đâu, lại thật sự đút một viên, Sở Hà rốt cục viên mãn, nhai ô mai, thích ý giãn lông mày.