Cố Cảnh Liên buồn bực trong lòng, nóng nảy đứng dậy, dứt khoát rút chân ra, rời khỏi phòng, đóng sập cửa lại.
Ngoài dự đoán, Sở Tiểu Bảo không có đuổi theo, mà càng khóc thương tâm hơn, ngã ngồi dưới đất, giống như là bị cả thế giới vứt bỏ, khóc vô cùng tuyệt vọng.
Cố Cảnh Liên ngủ trong phòng ngủ của khách.
Phòng cho khách nhỏ hơn nhiều so với phòng ngủ chính.
Anh ta thích phòng ngủ rộng rãi, có lẽ là do tính cách, anh ta không thích không gian quá nhỏ, cũng giống như dã tâm không thể khinh thường của anh ta.
Chuyện Sở Tiểu Bảo khóc làm anh ta tức đầy một bụng, anh ta vào phòng tắm, tắm nước lạnh, rửa mặt xong, nằm ở trên giường, lại cảm thấy không ngủ được.
Tiếng khóc của Sở Tiểu Bảo cứ vang vọng không dứt bên tai anh ta.
Anh ta bị tiếng khóc của cậu tẩy não rồi.
Anh ta chưa từng nghĩ, trên đời lại có một đứa trẻ không e sợ anh ta, thích được ở bên cạnh anh ta như vậy.
Nhưng anh ta cũng không cho là bản thân mình có duyên với con nít.
Phần lớn trẻ em đều thích tương tác với người khác.
Nhưng sự yêu thích được tương tác với người khác đó, lại rất cách biệt với anh ta!
Không ngờ gặp phải tên tiểu quỷ này, cho dù vẻ mặt anh ta hung dữ, trợn mắt dữ tợn, vô lương tâm rống lên với cậu, nhưng cậu vẫn không hề sợ hãi!
Ngược lại những chuyện này, lại làm cho anh ta cảm thấy đau lòng.
Ỷ lại?
Vô duyên vô cớ, tại sao đứa bé này lại cứ ỷ lại vào anh ta?
Cố Cảnh Liên nhắm mắt lại, trước mắt hiện ra vô số hình ảnh gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Sở Tiểu Bảo, anh ta đột nhiên mở mắt ra, bên tai lại vang lên âm thanh non nớt của cậu: "Chú à, cháu rất sợ..."
"Cháu rất sợ..."
"Trừ mẹ cháu ra, chú chính là người đối xử tốt với cháu nhất..."
"Ngay cả chú mà cũng không cần cháu nữa sao..."
Thằng nhóc này, lại còn rất nhõng nhẽo.
Bây giờ nó còn khóc ư?
Không phải chỉ vì một câu nói vô lương tâm mà đau lòng đến bây giờ còn chưa chịu ngủ, vẫn còn ngồi ở trong phòng khóc rống lên chứ?
Trong đầu Cố Cảnh Liên hiện lên hình ảnh...
Hình ảnh Sở Tiểu Bảo run rẩy trùm chăn lại, chui rúc ở trong chăn, bởi vì sợ bóng tối, sợ đến nỗi thở cũng không dám thở, run lên bần bật.
Trẻ con, đều sợ bóng tối, sợ ma.
Lúc anh ta năm tuổi, cũng không cách nào chịu đựng được những chuyện này.
Mà lúc nãy anh ta nói những lời đó, đúng là rất tổn thương người khác.
Dù sao cũng chỉ là một đứa bé, nhõng nhẽo cũng là đương nhiên, hơn nữa, mặc dù thích bám lấy anh ta, cũng chỉ là nhất thời mà thôi, anh ta là người lớn, có cần phải đi tính toán chi li với một đứa trẻ hay không?
Cố Cảnh Liên bắt đầu cảm thấy bối rối.
...
Nửa tiếng sau, anh ta xuất hiện trước cửa phòng ngủ chính, cảm thấy như mình bị trúng tà.
Cố Cảnh Liên mặc quần áo ngủ, đẩy cửa phòng ra, vốn tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng, ví dụ như, tên tiểu quỷ này sẽ trốn trong chăn sợ hãi không dám ngủ...
Nhưng cánh cửa phòng vừa hé mở, tiếng cười sang sảng của trẻ em ngay lập tức vọng vào tai anh ta.
"Ha ha ha ha! Thật là buồn cười quá! Tiếp đi tiếp đi!"
Cố Cảnh Liên nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy bác Phúc ngồi trên giường, cầm quyển "mười vạn câu chuyện cười", còn Sở Tiểu Bảo thì nằm trong chăn, cười đến run rẩy hết cả người, khóe mắt hơi ươn ướt nước mắt, nhưng cũng không phải là nước mắt do đau lòng mà khóc, mà là do quá buồn cười nên chảy nước mắt.
Cố Cảnh Liên: "..."
Quái đản!
Lúc trước khi anh ta đi, tên tiểu quỷ này vẫn còn ngồi dưới đất gào khóc, bây giờ thì lại vui vẻ hơn bất kỳ người nào khác, xem ra những chuyện bi thương lúc nãy đã không còn sót lại chút nào nữa rồi!