Trời ạ!
Chẳng lẽ Trác Khoa muốn tung tin Kỷ Nhan bị kẻ thứ ba chen chân, sau đó Vân Thi Thi là kẻ thứ ba sao?
Trác Khoa lại còn nói một câu: “Có đôi khi bề ngoài băng thanh ngọc khiết, nhưng lại không giống biểu tượng hoàn mỹ như vậy. Biểu tượng mê người, có khả năng là nội tâm cực kỳ xấu xí.”
Một câu này không phải là ám chỉ Vân Thi Thi mặt ngoài biến mình thành hình tượng rất khá, băng thanh ngọc khiết, không ăn khói lửa nhân gian, nhưng mà bản chất thực cực kỳ xấu xí.
Bạn bè trên mạng nối ghép lại những chuyện trước với nhau, nghĩ ra được một chuyện đáng sợ, còn càng lúc càng chờ mong chân tướng lộ ra ngoài.
…
“Gặp quỷ rồi!”
Tiếu Tuyết gọi điện thoại đến, hỏi Vân Thi Thi tình hình, cô ấy lo lắng, sau khi chuyện này đồn ra ngoài, Vân Thi Thi cứ vậy mờ mịt bất lực, ai ngờ lúc cô nhận điện thoại, ngữ khí vân đạm phong khinh, giống như không quan tâm, lúc này Tiếu Tuyết mới yên tâm hơn một chút.
“Thi Thi, cậu đọc những bình luận trên mạng chưa? Hơi quá đáng! Không có chứng cứ chính xác, vậy mà đoán bừa cậu như vậy, tớ sắp tức chết rồi!”
Tiếu Tuyết lại nói, “Bài thơ kia, một câu ‘Nam sơn thi ý cao vân thượng’, có phải liên quan đến Cao Nam không?
Vân Thi Thi nhíu mày, cũng có chút nghi ngờ, “Tiếu Tuyết, cậu đừng sốt ruột.”
“Sao tớ không sốt ruột được chứ? Chuyện này là tớ làm liên lụy đến cậu! Nếu không phải tớ không cảnh giác cao độ, không biết nhìn người, sẽ không mang đến rắc rối cho cậu như vậy!”
Tiếu Tuyết biết vậy chẳng làm, nhất là khi cô ấy biết được đoạn tình cảm thất bại này làm liên lụy đến bạn tốt của mình rơi vào trong vòng xoáy dư luận, lại càng hối hận không thôi.
“Chuyện đã xảy ra rồi, nên nghĩ cách đối phó thế nào, chỉ là lo lắng đề phòng cũng vô dụng.”
Tiếu Tuyết khẩn trương truy hỏi, “Nếu cậu thanh minh sự thật trước mặt mọi người, có tác dụng không?”
Đối với vấn đề này, Vân Thi Thi cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô không biết, giải thích của cô có sức thuyết phục hay không.
Nhưng mà chắc là biết rõ tin tức trung tâm của Trác Khoa là gì, cô trái lại lập tức bình tĩnh trở lại.
Đối với tin tức bịa đặt này, lương tâm cô tự an ủi.
Cô không phải là kẻ thứ ba, cũng không chen chân vào tình cảm của người nào, chỉ điểm này, cũng đủ để cô an lòng.
“Trác Khoa này rốt cuộc là có dụng ý gì? Vậy mà viết tin tức bịa đặt như vậy!”
“Có lẽ, anh ta được người ta sai làm?”
Theo cô biết, tin tức của Trác Khoa đều không phải là thật một trăm phần trăm.
Nếu có người cho anh ta thù lao xa xỉ, cho dù không phải là tin tức thật, anh ta cũng sẽ đăng lên Microblogging.
Nếu bối cảnh của người bị bôi đen không đủ cứng rắn, nhất định sẽ bị ngôn luận đè bẹp.
Nhưng mà trong cảm nhận của bạn trên mạng, đa số tin tức của Trác Khoa đều là thật, cho dù không sạch sẽ, tạm thời xử lý, cũng đều thành có thể.
Bởi vậy trong mắt bạn trên mạng, Trác Khoa là ‘Sứ giả chính nghĩa’ vén tấm màn đen trong giới giải trí, đối với tin tức của anh ta, tin không chút nghi ngờ.
Đây mới là chuyện khó giải quyết.
Những lời cô nói với Tiếu Tuyết làm cô ấy không phản ứng kịp, mờ mịt một phen, “Có ý gì?”
Vân Thi Thi do dự nói, “Tớ hoài nghi, có người muốn bôi đen tớ, làm bẩn danh tiếng của tớ thông qua dư luận trên internet để chèn ép, hủy diệt tớ.”
“… Thật đáng sợ! Rốt cuộc là ai muốn tính kế cậu như vậy?”
Trong lòng Vân Thi Thi đã sớm có đối tượng hoài nghi.