Giờ phút này, Cố Tinh Trạch đỗ lại tại bãi đỗ, sau tay lái xe Porsche, điện thoại di động không ngừng chấn động, tiếng chuông vang lên.
"Không ai nhận cả."
Nhược Băng nói: "Đây là số công việc của Tinh Trạch, sau khi đóng phim, anh ta sẽ ném sang một bên."
"Lại gọi thử xem!" Hai tay Mộc Tịch tạo thành chữ thập, luôn mãi cầu xin.
"Được rồi." Nhược Băng không thể nề hà gật gật đầu.
Lại gọi vài cuộc, vẫn không ai nhận như cũ.
Nhược Băng thấy vẻ mặt Mộc Tịch thất vọng, cười trấn an: "Cô yên tâm đi, Vân Thi Thi cũng là người trưởng thành, không phải trẻ con, còn có thể bỏ đi sao? Cô cũng không cần quan tâm như vậy."
Mộc Tịch nhíu mày, tâm thần lại bất an như cũ.
"Lúc tôi mới vừa làm trợ lý, cũng giống như cô vậy, hận không thể dính bên người Tinh Trạch, như là trông coi trẻ con vậy. Mà trên thực tế, chúng ta làm trợ lý, không cần quan tâm đến mức như vậy, nghệ sĩ cũng cần có không gian riêng chứ."
Lâm Phượng Thiên nghĩ nghĩ, nhíu mày, nói với Mộc Tịch nói: "Cô đi về trước đi, tôi phái người đi tìm bọn họ."
"Được, vậy thì cám ơn đạo diễn Lâm." Mộc Tịch cũng không có cách khác.
...
Lúc này, trong thang máy.
Vân Thi Thi bao thảm lông lên thân thể ướt đẫm của mình, cuộn mình trong góc, khí lạnh ẩm ướt không ngừng xâm nhập vào cơ thể.
Điều hòa trong thang máy vẫn tràn ra khí lạnh liên tục không ngừng như cũ.
Vừa rồi cô dính mưa lâu như vậy, quần áo ẩm ướt kề sát người, vừa ướt vừa lạnh, thêm gió lạnh thổi qua, càng lúc càng lạnh.
Cũng không biết rốt cuộc bị nhốt bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian qua vô cùng chậm chạp, dần dần, cô cảm thấy hơi say rồi.
Thân thể ngã trong góc, mất tinh thần không phấn chấn nổi.
Cố Tinh Trạch vẫn cố chấp đè chuông xin giúp đỡ như cũ, mãi đến lúc pin trong trang bị hao hết, rốt cuộc ấn không vang nữa.
"Đáng chết!"
Anh ta khẽ nguyền rủa một tiếng, xoay người, đã thấy Vân Thi Thi quấn cả người vào thảm lông, cả người run lên.
Trong lòng Cố Tinh Trạch căng thẳng, lập tức đi đến bên người cô, ngồi chồm hổm xuống, tay cẩn thận khoát lên trên bờ vai cô, đầu ngón tay lại chạm đến đến một mảnh ẩm ướt lạnh lẽo.
Ngực anh tê rần, nhẹ đẩy đẩy bờ vai cô.
"Thi Thi? Em làm sao vậy."
"Ưm..."
Thần chí Vân Thi Thi không tỉnh táo, lộ đôi mắt ra ngoài thảm lông, trong mắt không có tiêu cự.
"Lạnh..."
"Lạnh?"
"Rất lạnh..."
Cố Tinh Trạch ngẩng đầu, nhìn vào chỗ liên tục không ngừng tràn ra khí lạnh như cũ, gió hình như vừa lúc nhắm ngay cô.
Khó trách sẽ cảm thấy lạnh!
Toàn thân ướt đẫm, khí lạnh thổi vào người, không khí rất lạnh.
Anh dịu dàng nói: "Thi Thi, không nên ở chỗ này, em như vậy sẽ lạnh đến cảm mạo."
Mày Vân Thi Thi nhíu lại, hơi hơi giật giật người."Ừ."
Cô đỡ cánh tay anh, hơi hơi đứng lên, dưới chân lại không hiểu sao như nhũn ra.
Cố Tinh Trạch đụng tới tay cô, lại chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay cô là một mảnh mồ hôi lạnh, đầu ngón tay nóng lên không ngừng, trong lòng nhắc tới, lại vươn tay sờ lên trán của cô.
Nơi lòng bàn tay truyền lại tới một mảnh nóng bỏng.
Cô phát sốt rồi!
Cố Tinh Trạch cắn cắn môi, tức giận trong lòng không ngừng cháy lên.
Trong lòng vừa ngầm bực thiết bị khẩn cấp vô dụng này, lại vô cùng yêu thương cô.
Ôm cô an ủi đến xó góc khác, Cố Tinh Trạch lại cởi áo khoác trên người ra, che phía sau lưng của cô, sợ khí lạnh của thang máy đông cô thành băng.
Hình như sức nói cảm ơn Vân Thi Thi cũng không có rồi.
Chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh xoay chuyển, đầu đau muốn nứt ra, nhất là huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, thần kinh đau như là một giây sau sẽ đứt mất!