Mấy người phụ trách trông coi Vân Na đứng ở bên cạnh lập tức lo lắng nói, “Người phụ nữ này nói muốn tự mình ăn cơm, chúng em cẩn thận mãi, nhưng mà không nghĩ tới, người phụ nữ này quá ngoan độc, dùng đũa đâm hai mắt của mình… Đâm… Đâm vào…”
Càng về phía sau, giọng nói càng yếu ớt.
Ý thức của Vân Na dần dần thanh tỉnh, nghe được giọng Mộ Nhã Triết, đột nhiên lạnh lùng cười, “Mộ Nhã Triết! Anh chết tâm đi! Ha ha! Anh muốn dùng giác mạc của tôi ghép cho Vân Thi Thi để cô ta thấy được ánh sáng sao? Anh nằm mơ đi! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô ta thực hiện được!”
Mộ Nhã Triết nghe vậy, trên mặt không có một chút dao động, giọng nói của anh vang lên, “Ai làm cho cô hiểu lầm như vậy, để cô cho rằng, tôi muốn dùng mắt của cô thay cho Thi Thi?”
Vân Na nghe xong, trên mặt là kinh ngạc, đột nhiên phản ứng kịp, cười lạnh nói, “Khẩu thị tâm phi! Tôi đều đã nghe bọn họ nói! Là bọn họ nói, anh lợi dụng tôi, là muốn lấy giác mạc của tôi!”
Mặt Mộ Nhã Triết không chút thay đổi nói, “Đôi mắt của cô bẩn như vậy, cô xứng làm đôi mắt của Thi Thi sao?”
“Vậy…”
Vân Na lập tức không biết nên khóc hay nên cười, giận dữ hỏi, “Anh giữ lại tôi rốt cuộc là vì cái gì?”
“Cha vợ tôi nói muốn giữ lại cái mạng của cô, đợi cho ông ấy trở về, mới xử lý cô thật tốt.”
Nói đến đây, bộ dạng của Mộ Nhã Triết cũng rất là thương xót, “Cô nghĩ rằng vì sao tôi phải giữ lại cái mạng cho cô? Nói tôi mơ ước giác mạc của cô, Vân Na, cô xứng sao?”
Vân Na nghe đến đó, máu nóng dâng lên, cô ta chưa từng nghĩ tới, cô ta dùng trăm phương ngàn kế, lợi dụng giá trị cuối cùng của mình, chính là vì hủy diệt Vân Thi Thi, cho dù phá hủy hi vọng của cô, để cho cô tuyệt vọng, nhưng không nghĩ tới, từ đầu đến cuối, Mộ Nhã Triết không muốn dùng đôi mắt cô ta đi khôi phục thị lực cho Vân Thi Thi, cô ta vẫn không thể tin được!
Bởi vì, nếu như anh ta không nghĩ như vậy, như thế, cô ta hủy hai mắt của mình, chịu đựng đau đớn như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Cô ta quát anh, “Anh nói dối!”
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhìn, cô ta lại nhìn không thấy, chỉ hung dữ quát, “Anh chắc chắn là vì đôi mắt tôi! Chắc chắn là vì đôi mắt tôi! Tôi hủy đôi mắt của mình, anh nhất định cực kỳ thất vọng? Rất thống khổ đi! Ha ha!”
Sau một lúc lâu yên lặng, Mộ Nhã Triết lạnh lùng nhếch môi, chỉ nói một câu, “Vân Na, cô thật đáng thương.”
Sau đó anh xoay người, không quay đầu lại rời đi!
Vân Na vẫn không ngừng cười như trước, để bảo vệ tôn nghiêm yếu ớt và đáng thương của mình, nhưng mà khi anh ta rời đi, tươi cười của cô ta càng lúc càng thê lương!
Cuối cùng, cười cười, vậy mà tuyệt vọng khàn giọng khóc rống lên!
“Mộ Nhã Triết! Tôi hận anh! Tôi nguyền rủa anh, anh không được chết tử tế! Không được chết tử tế!”
“Vân Thi Thi, cô nhất định sẽ gặp phải báo ứng! Cho dù báo ứng không rơi lên người cô, cũng sẽ rơi lên người đứa bé mới ra đời của cô! Nợ nần của cô, để cho đứa bé của cô tới trả đi! Ha ha!”
Vân Na không tiếc dùng những lời thề ác độc để mắng chửi, nhưng mà tất cả mọi người đều nhìn cô ta giống như nhìn ăn mày vậy, không người để ý đến cô ta!
Sau khi Mộ Nhã Triết rời khỏi đó, Mẫn Vũ ở một bên muốn nói lại thôi.
Anh quay đầu liếc mắt nhìn Mẫn Vũ một cái, nói, “Anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
Mẫn Vũ trầm ngâm một lát, thử thăm dò hỏi, “Ông chủ, anh thật sự không nghĩ tới dùng giác mạc của Vân Na sao?”