Bởi vậy, người nào cô ta cũng không có thông báo.
Tống Chính Quốc tức giận đến huyết áp tăng lên, suýt nữa trúng gió, biết được Tống Ân Nhã mất tích, ông ta tức giận mắng Giang Khởi Mộng máu chó đầy đầu.
"Bà xem một chút! Bà xem một chút, đứa con gái thật tốt, để bà dạy thành bộ dạng này! Trong vòng một đêm không thấy tung tích, giống như bốc hơi khỏi nhân gian! Đây chính là con gái tốt mà bà dạy dỗ sao?!"
"Ân Nhã, căn bản không hiểu chuyện, bà cũng không hiểu sao?!"
"Cần phải mau chóng tìm được nó, nếu Ân Nhã có chuyện bất trắc, tôi sẽ ly hôn!"
...
Vốn Giang Khởi Mộng lo lắng mất hồn mất vía, đã sai người đi tìm, bây giờ lại bị ông ta làm nhục như vậy, trong lúc nhất thời muốn tự vẫn.
Ông ta thậm chí ngay cả "Ly hôn" cũng nói được!
Huống hồ, Tống Ân Nhã biến thành như vậy, thật sự trách nhiệm một mình bà ta sao?
Từ trên xuống dưới nhà họ Tống, rõ ràng là ông ta sủng ái con gái nhất, Ân Nhã biến thành như vậy, ông ta chiếm trách nhiệm lớn nhất.
Khi còn bé, Ân Nhã không nghe lời, lúc bà ta giáo dục tốt, còn bị ông ta mắng.
Giang Khởi Mộng ủy khuất rơi nước mắt, gần như bất lực.
Nghĩ thầm, ly hôn là không có khả năng!
Muốn bà ta ly hôn, còn không bằng chết đi coi như xong!
Cái tuổi này mà nói ly hôn, truyền đi chẳng phải bị người chê cười?
Chí ít, còn có danh hiệu "Phu nhân thị trưởng" nở mày nở mặt.
Giang Khởi Mộng cũng cảm giác được nản lòng thoái chí.
Những năm này, ở cái này nhà, bà ta bị bao nhiêu ủy khuất, lại không chỗ kể ra.
Bà ta tuy là phu nhân Nhà họ Tống, trên danh nghĩa, thụ trưởng phu nhân, phong quang vừa vặn, địa vị bày ở chỗ này, lúc vào vòng thượng lưu, nghênh đón những ánh mắt khách khí mà chú ý, hoàn toàn ở mức độ thỏa mãn lòng hư vinh của bà ta.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Trong nhà lớn như vậy, có địa vị của bà ta sao?
Thị trưởng phu nhân! Mặt ngoài nói dễ nghe!
Trong gia tộc nam quyền này, nào có cho bà ta nói chen phần?
Tạm không nói đến những lo lắng đề phòng kia, cũng không đề cập tới Tống Chính Quốc phụ bà ta, ở bên ngoài tung bay cờ màu, làm vợ cả, bà ta mở một con mắt nhắm một con mắt còn chưa tính, nhưng chỉ nói những gì trong nhà phải chịu, đừng nói là chồng, đến đứa bé Tống Ân Hi, ỷ sủng mà kiêu, đều không để người mẹ như bà ta vào trong mắt!
Thật sự là vô cùng ủy khuất!
Bây giờ Tống Ân Nhã không thấy, lại tới trách tội trên người bà ta, bà ta có khổ khó nói.
Tống Vân Tích ngồi ở một bên không nói lời nào, Tống Ân Hi đâu, thì sợ trốn ở trong ngực của anh trai, không dám lên tiếng.
Cô bé chỉ biết là, không thấy chị gái, rốt cuộc đi đâu cũng không biết.
Từ đầu đến cuối Tống Vân Tích không có nói ra chuyện tài sản bị lấy.
ANh ta không dám nhắc tới.
Nếu cha biết, nhất định nổi trận lôi đình, lây sang anh ta.
Tống Vân Tích chỉ muốn, mau chóng tìm được Tống Ân Nhã, về phần những tài sản này, anh ta hoài nghi, Tống Ân Nhã lấy, nhất định là có gì cần.
Về phần muốn làm gì, cuối cùng không biết được.
Tống Vân Tích sợ cô ta tạo ra động tĩnh kinh thiên, bởi vậy, đã phái thêm người tìm tòi.
...
Sau khi Mộ Nhã Triết ngừng hội nghị, trở lại văn phòng, Mẫn Vũ một mặt mỉm cười nhìn anh, còn chưa mở miệng, không cần nói, nhưng thấy anh ta tràn đầy tự tin, đại khái cũng đoán được chuyện gì.