Buổi họp động viên cho lần hợp tác này với Minh thị đã kết thúc, Cố Minh Thành lập tức trở về Hải Thành.
Không ngờ là sau khi về tới Hải Thành, người đầu tiên đến tìm anh lại là Khương Vũ Vi.
Khương Vũ Vi đưa tấm danh thiếp trong tay cho Cố Minh Thành: “Cố tổng, tôi vừa tự thành lập một công ty thương mại quy mô nhỏ, chuyên cung cấp vật liệu xây dựng, hy vọng sau này được Cố tổng quan tâm nhiều hơn!”
Cố Minh Thành nhìn vào dòng tên trên danh thiếp “Công ty Thương mại Vũ Vi”, xem ra không phải công ty lớn gì, Cố Minh Thành khẽ nhăn mày, tại sao cô lại làm về vật liệu xây dựng? Vì muốn cùng cạnh tranh với Khương Thục Đồng sao?
Có rất nhiều doanh nghiệp gia đình, có đôi khi cả gia tộc đều kinh doanh cùng một mặt hàng, điều này cũng không có gì đáng tranh cãi, suy cho cùng cũng là người một nhà, thế nhưng nơi Khương Vũ Vi làm việc – Công ty Thương mại Thiên Nhất lại kinh doanh về sản phẩm điện tử, còn công ty của cha cô lại là về thời trang hoàn toàn không có liên quan gì đến vật liệu xây dựng.
Cô muốn kinh doanh về vật liệu xây dựng, chỉ có một nguyên nhân – đó chính là Khương Thục Đồng.
Khương Vũ Vi trù tính rất thâm sâu.
“Có lẽ cô không biết tôi và Khương Thục Đồng đã chia tay rồi.” Cố Minh Thành dựa lưng vào chiếc ghế phía sau.
Khương Vũ Vi ngẩn ra một lúc, chia tay rồi?
Nhưng cô lập tức liền cười nói, “Tôi chỉ đến để nhờ Cố tổng quan tâm một chút đến việc kinh doanh của tôi, điều này thì có liên quan gì đến Thục Đồng chứ.”
Cố Minh Thành nhếch nhẹ khóe môi, hiểu rõ trong lòng cười nói, “Được rồi, việc đã làm xong, có thể đi rồi!”
Không chút chần chừ do dự mà hạ lệnh đuổi khách, Khương Vũ Vi ngượng ngùng rời đi.
Nhưng điều là cho lòng cô tươi sáng như nhìn thấy ánh mặt trời là việc Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành đã chia tay, Khương Vũ Vi cô nhất định phải có được Cố Minh Thành, cho dù sau cùng cô không có được Cố Minh Thành thì người có được anh tuyệt đối cũng không thể là Khương Thục Đồng.
Khương Vũ Vi ở dưới lầu gặp được Từ Mậu Thận đang lên lầu, Từ Mậu Thận liếc mắt nhìn cô một cái.
Sau khi Từ Mậu Thận đi vào văn phòng của Cố Minh Thành liền hỏi, “Khương Vũ Vi đến đây làm gì?”
Ngay sau đó anh phát hiện được tấm danh thiếp trên bàn, anh nhăn mày nói, “Vật liệu xây dựng, Thục Đồng?”
Liền thấy ánh mắt của Cố Minh Thành lập tức như biến thành báo ngước lên nhìn sau đó vồ lấy anh.
Ánh mắt lên án, cảnh giác làm cho Từ Mậu Thận không hiểu mà cảm thấy áp lực.
Từ Mậu Thận nhìn thấy ánh mắt này của Cố Minh Thành, khiến trong lòng anh không ngừng kinh sợ, toàn thân ra đầy mồ hôi.
Phản ứng đầu tiên của anh là --- sự quan tâm từ trong tiềm thức của anh đối với Khương Thục Đồng đã chọc giận Cố Minh Thành!
Người đàn ông này, đã bắt đầu nổi giận với Từ Mậu Thận!
Vốn là bạn thân, trước đây Cố Minh Thành cũng biết rõ anh có ý với Khương Thục Đồng, hai người các anh đến giờ vẫn chưa trở mặt là vì anh vẫn luôn làm trung gian tác thành cho hai người họ, chuyện lần trước ở Thượng Hải, Cố Minh Thành chắc chắn đã có dự tính từ trước, còn Từ Mậu Thận, lần đó lại đảm nhiệm vai trò hộ hoa sứ giả, Cố Minh Thành vốn dĩ đã có khúc mắc rất sâu với Từ Mậu Thận, chuyện lần đó vừa lúc trở thành giọt nước làm tràn ly trong anh, khiến cho anh đưa ra đề nghị chia tay với Khương Thục Đồng.
Lần này Từ Mậu Thận đến chính là để khuyên hai người họ làm hòa.
Anh nói lần trước trong nhà vệ sinh anh đã nghe được một số lời đồn là Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng đã chia tay, và cũng vừa biết được về chuyện hôn nhau, chuyện này căn bản là không có thật, lúc đó anh đang đắp thảm cho Khương Thục Đồng, có lẽ do vấn đề về góc nhìn đã khiến người khác hiểu lầm, mong rằng Cố Minh Thành đừng để ý, còn về việc đi Thượng Hải là do Khương Thục Đồng không liên lạc được với Cố Minh Thành!
Tay Cố Minh Thành nắm chặt lại, hừ, đắp thảm, ấm áp quá nhỉ.
“Minh Thành cậu đừng nghĩ nhiều, cho dù Thục Đồng đã là người của cậu, nhưng cô ấy và những người đàn ông khác bình thường tiếp xúc thì cũng đâu có vấn đề gì, cô ấy gần đây rất ít khi liên lạc với mình, thậm chí là đã không còn liên lạc, cũng không thể nào vì quen cậu mà cô ấy ngay cả một người bạn là nam cũng không có chứ, mình còn nhớ cậu không phải là một người nhỏ mọn như vậy.” Lúc Từ Mậu Thận nói chuyện vẫn luôn quan sát ánh mắt của Cố Minh Thành.
Không hiểu sao những lời nói hôm nay của Từ Mậu Thận luôn làm cho Cố Minh Thành muốn bật cười?
Anh đúng là rất nhỏ mọn đấy.
Sau khi Khương Vũ Vi lên xe liền bắt đầu gửi tin nhắn cho Khương Thục Đồng, thời gian gần đây trong lòng cô vẫn luôn tích tụ oán khí, nhưng hôm nay cuối cùng cũng được xem như có một tin tức tốt.
“Thục Đồng, nghe nói chị và Cố tổng đã chia tay, chuyện này là thật sao? Hình như em vẫn còn chưa làm gì nha!” Giọng nói của Khương Vũ Vi tỏ ra hết sức vô tội.
Khương Thục Đồng nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng liền trầm xuống, trả lời cô: “Đúng vây.”
“Xem ra Cố tổng quả nhiên không gạt người.” Khương Vũ Vi lại nhắn.
Tay Khương Thục Đồng vuốt nhẹ điện thoại, trong lòng nhức nhói, xem ra Cố Minh Thành đã nói cho Khương Vũ Vi biết chuyện hai người họ chia tay.
Nhưng vì sao lại phải nói cho Khương Vũ Vi?
Ý đồ của Khương Vũ Vi đã dần dần lộ ra, lúc nhỏ khi cô cùng chơi đùa với Khương Thục Đồng thì luôn giành đồ chơi của cô, giành búp bê của cô, giành chiếc áo hoa của cô, sau đó lớn lên, hai người cũng từng vì những chuyện này mà cười đùa với nhau, nhưng dường như tính cách của Khương Vũ Vi vẫn không khác gì lúc nhỏ.
Nhân phẩm của cô có vấn đề!
Nếu như cô ở cùng với Cố Minh Thành, có lẽ Cố Minh Thành sẽ tổn thất rất nghiêm trọng mà còn không tự biết.
Cô gửi một tin nhắn cho Cố Minh Thành: Anh và cô không hợp nhau.
Phía bên kia trả lời: Cái gì?
Khương Thục Đồng nhíu mày trả lời: Khương Vũ Vi.
Dựa theo tính cách của Khương Vũ Vi, đồ chưa lấy được thì sẽ không buông tay, cô hiện đang ở Hải Thành, rất gần Cố Minh Thành, gần quan được ban lộc.
“Vậy tôi hợp với ai? Cô sao?” Anh lại nhắn trả.
Khương Thục Đồng nghĩ mình nói như vậy, anh nghĩ vậy cũng là đương nhiên, hơn nữa trước đây, cô cũng đã gửi tin nhắn xin lỗi anh, vì vậy cô lại nhắn: Em đã thay đổi rồi!
Cố Minh Thành đọc được tin nhắn này thế nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Khương Thục Đồng đợi rất lâu nhưng vẫn không nhận được hồi âm của Cố Minh Thành.
Cô nằm rạp lên khung cửa sổ, thường hay nói lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, nhưng tại sao trái tim của Cố Minh Thành cô lại sờ không thấu chứ?
Công ty thương mại của Khương Vũ Vi long trọng khai trương, dường như gần đây đang có một lô hàng thép đang chuẩn bị xuất khẩu đi Venezuela, điều làm cô lo lắng là nguồn hàng không đủ.
Làm ăn chính là như vậy, một là bạn có xưởng sản xuất còn không thì phải có mối quan hệ, lấy được giá thấp nhất thì mới có thể kiếm được lợi nhuận.
Điều này không phải bây giờ cô mới nghĩ đến, Khương Vũ Vi biết được công xưởng của Khương Thục Đồng đang có một lô thép không sử dụng đến, công xưởng này của Khương Thục Đồng đã sắp phá sản rồi, còn Khương Thục Đồng thì căn bản không hề quan tâm đến nhà xưởng này.
Cô gọi điện cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng khóa máy rồi----
Khương Thục Đồng lúc này đã đi vào bệnh viện.
Vì gần đây cô luôn cảm thấy đau bụng.
Hôm đó lúc cô đang ở trong cửa hàng thì bụng đột nhiên đau nhói, cô che bụng lại, loại đau đớn này rất kỳ lạ, không phải loại đau nhói khi bị hành kinh, cũng không phải đau bụng do ăn những đồ không vệ sinh, mà dường như loại đau này có liên quan đến phụ khoa.
Cô nói việc này với nhân viên trong cửa hàng, nhân viên đầu tiên là hoài nghi lo lắng, sau đó lại nói, “Có lẽ nào là có thai? Chị gần đây có phát sinh quan hệ với đàn ông không?”
Khương Thục Đồng ngẩn ra, chính là phát sinh quan hệ với anh, nhưng mà cũng không thể nào, bác sỹ đã từng nói thể chất của cô rất khó mang thai, làm sao có thể chứ?
Nếu thật sự mang thai, vậy thì không phải cô trong một năm mà mang thai hai lần sao? Đây đâu phải thể chất khó có thai mà ngược lại còn là cực kỳ dễ mang thai đó chứ!
Với lại Khương Thục Đồng đau bụng cũng không phải là mới đây, cô lại còn đang uống thuốc Đông y, cô đang dùng que thử thai để thử nhưng mà không có gì, thế nhưng bụng vẫn còn đau, suy đi nghĩ lại thôi thì cô cứ đến bệnh viện kiểm tra xem sao.
Đến bệnh viện kiểm tra – phát hiện là viêm cổ tử cung cấp tính, bác sỹ cũng phân tích cho cô rất rõ ràng, thể chất của Khương Thục Đồng vốn tính hàn, lại thêm lần trước phá thai ở bệnh viện nhỏ không vệ sinh, cô lại không còn là con gái nên mắc phải chứng bệnh này rất là bình thường, chỉ cần truyền dịch ba ngày là được, Khương Thục Đồng đồng ý, cô có một loại cảm giác sẽ sống chung với bệnh phụ khoa cả đời.
Cô không muốn như vậy nên nhanh chóng truyền dịch điều trị dứt điểm, nhưng không phải là bệnh nghiêm trọng nên không cần phải mỗi ngày đều đến bệnh viện, mà chỉ cần định kỳ đến truyền dịch là được.
Ngày đó, cô nhìn từng giọt từ giọt nước biển truyền vào cơ thể mình, đột nhiên cảm thấy hết sức buồn chán nên cầm điện thoại lên thì phát hiện điện thoại đã hết pin.
Có lẽ hết pin vào lúc cô nghe chẩn đoán, cũng may cô có mang theo sạc dự phòng, cô nhanh chóng cắm sạc, đây là điện thoại để liên lạc với đối tác kinh doanh, lúc nãy tắt máy không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc gọi của khách hàng rồi.
Khương Vũ Vi đứng ở cửa chính tập đoàn Minh Thành, gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng, lại khóa máy, cũng đúng lúc, cô cũng không muốn gọi lại nữa, vừa lúc dùng điều này làm cái cớ để đi gặp mặt Cố Minh Thành.
Đi vào văn phòng của Cố Minh Thành.
Đối với việc Khương Vũ Vi nhiều lần đến gặp, làm cho Cố Minh Thành cảm thấy có chút khó chịu.
“Cố tổng, gần đây tôi chuẩn bị xuất khẩu một lô thép đến Venezuela, nhưng nguồn nguyên liệu trong nước lại không đủ, hai ngày trước tôi có đến nhà xưởng của bác cả tôi, thấy trong xưởng của bác còn tồn rất nhiều thép, nghe nói nhà xưởng này là do Thục Đồng quản lý nhưng tôi vừa gọi điện cho chị ấy nhưng chị ấy đã tắt máy!” Khương Vũ Vi cầm điện thoại lên đưa ra danh sách cuộc gọi vừa rồi, để chứng minh mình không nói dối, “Vang lên 13 tiếng nhưng không có ai bắt máy!”
“Đi tìm bác cả của cô đi.” Cố Minh Thành không thèm ngẩng đầu lên, vẫn cúi đầu viết.
“Nhưng bác cả tôi nói nếu như không tìm được Thục Đồng thì đến tìm anh, tôi đã nghĩ rồi, Thục Đồng bây giờ đang ở Thượng Hải, nếu như vì việc làm ăn của tôi mà chị ấy phải đi đi về về, còn không đủ chi phí đi lại, dù sao đầu óc của cô ấy cũng không nhanh nhạy như anh, mong anh có thể giúp tôi tính xa hơn. Có được hay không, mong anh nói với tôi một câu.” Khương Vũ Vi đứng trong văn phòng Cố Mình Thành nói.
“Không được.” Cố Minh Thành cũng không thèm ngẩng đầu lên, tốc độ viết chữ cực kỳ nhanh, dường như không hề bị Khương Vũ Vi làm ảnh hưởng.
Sắc mặt Khương Vũ Vi có chút khó coi, nếu mà không thành công thì cơ hội tiếp xúc giữa cô và Cố Minh Thành sẽ giảm đi rất nhiều, ký tên, kiểm tra hàng hóa những việc này nếu Khương Thục Đồng không có mặt thì chắc chắn sẽ do anh phụ trách.
Ý nghĩa kiếm tiền từ hạng mục hợp tác này của cô rất ít, chủ yếu là muốn câu được con rùa vàng Cố Minh Thành này, về việc này cô đã chiến đấu hết mình, hao phí hết tâm tư.
“Cố tổng---" Khương Vũ Vi dùng giọng điệu nũng nịu nói, thường thì đàn ông rất thích dáng vẻ này.
“Không được!” Cố Minh Thành đề cao thanh âm, nhấn mạnh lại lần nữa.
Trong lòng anh có tính toán, thường thì xuất khẩu sang Venezuela giá cả luôn rất thấp, hàng hóa trong xưởng của Khương Thục Đồng đều là hàng tốt, không thể lấy đại cho đủ số, tuy anh chưa từng đến xưởng nhưng anh đã xem qua ghi chép nhập hàng.
Khương Vũ Vi hết cách, biểu hiện rất ngượng ngùng, nhưng cô vẫn quyết tâm tin rằng, phụ nữ theo đuổi đàn ông chỉ cách một tầng sa, Khương Thục Đồng hiện không có ở Hải Thành, cô cần phải nắm bắt cơ hội có được Cố Minh Thành.
“Nếu anh không đồng ý tôi sẽ đến Thượng Hải tìm Thục Đồng! Dù sao thì cũng không gọi điện được cho chị ấy!” Khương Vũ Vi vừa dứt câu, không chờ Cố Minh Thành trả lời liền bỏ đi.