Để tránh ngượng ngùng, cô lách người đi mở cửa.
Nhìn thấy Cảnh Tổng ở trước cửa, cô giật cả mình.
Trên tay Cảnh Tổng cầm món quà, còn cầm theo một bó hoa hồng, bộ dạng cười tít mắt.
Lúc nhìn thấy Khương Thục Đồng trợn to mắt, ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm vào anh, anh nói, “Sao vậy? Không dám tin à?”
Khương Thục Đồng không phải không dám tin, mà là sợ phải tin.
Cô không biết Cảnh Tổng xuất hiện ở nhà cô lúc này là ý gì.
Cô đích thực đã từng có mục đích lợi dụng Cảnh Tổng để chọc tức Cố Minh Thành, nhưng đó là vì cô biết Cảnh Tổng là người miền bắc, cách Hải Thành rất xa, mặc dù bây giờ giao thông thuận tiện, nhưng Cảnh Tổng cũng không thể ngày ngày đến Hải Thành được.
Cô biết Cảnh Tổng đi rồi, trong một thời gian dài sẽ không đến Hải Thành, sẽ không quấy rầy cô, cô mới dám đánh cược, dùng anh ta để chọc tức Cố Minh Thành.
Tặng chiếc vòng tay vàng cho mẹ Cảnh Tổng, ngoài để chọc tức Cố Minh Thành, cũng là vì Cảnh Tổng phải đi rồi, cô xuất phát từ sự lễ phép, dù sao nhà xưởng của cô trước giờ đều sử dụng vải của nhà xưởng Cảnh Tổng, chất liệu của nhà xưởng anh ta, do lấy số lượng lớn, nên giá cả thấp, vả lại chất lượng tốt, Khương Thục Đồng khó khăn lắm mới tìm được một nhà cung ứng như vậy, đã tốn rất nhiều công sức.
Nhà cung ứng như vậy chỉ có thể gặp nhờ duyên thôi, Khương Thục Đồng dĩ nhiên không thể đắc tội được.
Tặng chiếc vòng vàng cho mẹ Cảnh Tổng, quả thực là lẽ thường tình, thậm chí Khương Thục Đồng còn cảm thấy hơi nhẹ rồi.
“Lần đầu tiên thấy bộ dạng cô Khương không son phấn như vậy, cảm giác rất – rất đặc biệt.” Cảnh Tổng đứng trước cửa nói.
Khương Thục Đồng đã mất thời gian 2 phút, chưa hoàn hồn lại, lúc này, anh ta chẳng phải nên ở ngoài bắc sao? Từ lúc nào đột nhiên lại quay về rồi?
Khương Thục Đồng cảm thấy bản thân cô đang rước họa vào thân, hơn nữa Cố Minh Thành còn đang ở đây.
Vốn dĩ quyền chủ động đang nằm trong tay cô, bây giờ Cảnh Tổng đột nhiên đến thăm, khiến cô rất bị động.
Cố Minh Thành từ trong bếp bước ra, lúc nhìn thấy cảnh tên họ Cảnh đứng trước cửa, biểu cảm của anh trở nên tối sầm lại.
Hơ, đã chủ động tìm đến tận nhà rồi à?
Khương Lịch Niên cũng đã nhìn thấy một người đàn ông khác đứng trước cửa, ông lại ngoáy đầu nhìn Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành hai tay đút vào túi quần, nhìn chằm chằm vào người đàn ông kia.
Khương Lịch Niên cảm thấy không ổn, ông biết người theo đuổi KhươngThục Đồng trước giờ đều rất nhiều, tưởng đây lại là một trong số đó.
Vì nhìn thấy biểu cảm của Cố Minh Thành, đó là một thứ cảm giác khá là không vui, vì người phụ nữ mà mình thích, mà trong lòng sôi máu khi nhìn thấy người đàn ông khác.
Khương Lịch Niên sợ xảy ra chuyện không hay, vội vã nói với Khương Thục Đồng, “Thục Đồng, hôm nay là buổi họp mặt của gia đình chúng ta, có việc gì ngày mai hãy nói với vị khách này, hôm nay chúng ta không tiện tiếp, đóng cửa đi.”
Khương Thục Đồng vừa quay đầu lại, nhìn thấy cảnh tượng Cố Minh Thành hai tay đút túi quần, nhìn chằm chằm Cảnh Tổng.
Ánh mắt của Cố Minh Thành vốn dĩ không hướng về mặt Khương Thục Đồng, mà là hướng thẳng về phía Cảnh Tổng.
Ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông, Khương Thục Đồng không hiểu.
Khương Lịch Niên lại hiểu.
“Lần trước mẹ tôi đón sinh nhật, Khương Tổng đã thể hiện rồi, tặng cho mẹ tôi chiếc vòng tay vàng khắc long phụng, mẹ tôi rất là thích nó, nhất định nói tôi thể hiện lòng cảm tạ đối với Khương Tổng! Cha của Khương Tổng đón sinh nhật, dĩ nhiên tôi phải bày tỏ rồi!” Cảnh Tổng nói.
Quả nhiên, cà thẻ tín dụng của Cố Minh Thành để mua vòng tay vàng cho mẹ của người đàn ông này.
“Vị tiên sinh này, thật là ngại quá, hôm nay nhà chúng tôi – “ Khương Lịch Niên đi đến trước cửa, muốn đuổi người này đi.
“Đến cũng đã đến rồi, cũng không thể phụ tấm lòng của người ta được, để anh ta vào!” Cố Minh Thành đi đến bên bàn ăn, vẻ mặt điềm tĩnh không quan tâm.
Ngồi xuống.
Tim của Khương Thục Đồng đập loạn xạ, không biết nên ứng phó thế nào, không còn cách nào khác để Cảnh Tổng vào.
Bàn ăn nhà Khương Lịch Niên ngay đối diện phòng khách, phòng khách đối diện cửa, tuy cách xa, nhưng Cảnh Tổng vẫn nhìn thấy ngay Cố Minh Thành.
Sau khi vào trong, anh ta đặt món quà sinh nhật của Khương Lịch Niên lên bàn, hình như là một sợi thắt lưng của gucci, sau đó, anh đem bó hoa đưa cho Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng lén nhìn Cố Minh Thành một cái, không biết phải xử lí bó hoa này thế nào, nghĩ một hồi, rồi đặt lên bàn.
ken từ phòng đọc sách của ông ngoại hí hửng chạy ra ngoài, nhìn thấy người lạ, khá kì lạ, hỏi Cố Minh Thành, “Đây là ai vậy? Cha.”
“Người theo đuổi mẹ con!” Cố Minh Thành nói một câu tiếng Đức.
Cố Minh Thanh biết tên họ Cảnh không biết tiếng Đức, nói một cách không kiêng nể, tiện tay rót rượu cho Khương Lịch Niên và bản thân anh, nói với Khương Thục Đồng, “Có thêm một người, có phải em nên lấy thêm một chiếc ly không?”
Nghiêm túc giữ lấy Khương Thục Đồng, trong lòng Khương Thục Đồng đang thấp thỏm, hai tay không biết nên đặt vào đâu!
Ánh mắt của Cố Minh Thành, tràn đầy sự dò xét và chất vấn.
Đúng như Cố Minh Thành nói, cô là người nhóm mồi lửa, lại không chịu dập lửa.
Tuy là những lời này là nói ở trên giường, nhưng mà dùng trong trường hợp hôm nay, lại vô cùng thích hợp.
Cô chưa từng nghĩ nếu như có một ngày Cảnh Tổng và Cố Minh Thành gặp mặt, cô sẽ xử trí ra sao!
Vì cô cảm thấy nhà của Cảnh Tổng xa tận phía bắc, rất ít khi đến Hải Thành, vốn không gặp được Cố Minh Thành, hơn nữa, vài ngày trước chẳng phải anh ta nói phải đến Vân Nam nghỉ lễ sao!
Lại hoặc là, cô chưa từng nghĩ sức hấp dẫn của bản thân lớn như vậy, rõ ràng Cảnh Tổng đã về bắc đón sinh nhật mẹ rồi, không ngờ là, chưa được vài ngày đã quay về.
Khương Thục Đồng vội vàng đi lấy ly rượu trong tủ rượu, không ngờ là, một phút bất cẩn, lại hoặc là cô không tập trung, ly rượu rơi xuống từ trên tay, tiếng vang trong veo, ly rượu bể rồi, rơi dưới đất.
Trong lòng Khương Thục Đồng rối lên, cô khom người để nhặt.
Nhưng mà mảnh vỡ đã làm tay cô chảy máu, cô “Ya” một tiếng.
ken vừa định hét lên “mummy, mẹ sao vậy?”
Đã bị cái trừng mắt của Cố Minh Thành rút lại.
Cố Minh Thành là người có thể trấn áp ken, gia đình họ là sự sắp đặt của từ mẫu nghiêm phụ.
ken quả nhiên cúi đầu xuống, không lên tiếng nữa.
Cảnh Tổng vội vã chạy đến bên cô, nói, “Sao vậy? Đã chảy máu rồi. Anh đi tìm thuốc đỏ và băng dán.”
Khương Lịch Niên ngồi đó, vốn không phối hợp, để Cảnh Tổng giống như một con ruồi mất đầu tìm lung tung.
Khương Thục Đồng nói, “Không sao đâu, em đi rửa lại là được, vết thương nhỏ!”
Nói rồi đi nhà vệ sinh.
Lúc Khương Thục Đồng rửa tay, vừa nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương, mặt đỏ bừng.
Cô muốn nhìn thấy Cố Minh Thành đối kị, để tâm đến cô.
Cô đã theo anh 6 năm rồi, con cũng lớn như vậy rồi, nói không để ý danh phận, là giả, Tiểu Cù đã lật đổ toàn bộ sự tưởng tượng dối người dối mình trước đây của Khương Thục Đồng, để lại một sự thật trắng trợn – cô sinh con cho Cố Minh Thành, lại không có danh phận gì cả!
Bây giờ trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ – gả cho anh ta.
Gả đi một cách nở mày nở mặt cho Tiểu Cù thấy, cho tất cả người ở Hải Thành thấy, cô ở nhà Cố gia không phải là không có chỗ đứng.
Nhưng mà hình như, Cố Minh Thành cực kì bình tĩnh, căn bản không bị ảnh hưởng gì cả.
Chẳng lẽ cách của cô – sai rồi?
Trong phòng khách.
Khương Thục Đồng lén nhìn Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành đang một tay cầm tay rượu, ánh mắt hơi nhắm lại, nhẹ nhàng lắc đều ly rượu.
Rượu quả thực rất nồng rất thơm.
Khương Lịch Niên ngồi không yên nữa, ông không biết Cố Minh Thành sao có thể giữ bình tĩnh như vậy.
Tuy là buổi trưa của mùa hạ, nhưng mà mồ hôi ông đầm đìa.
“Minh Thành –“ Khương Lịch Niên nói.
Chiếc bàn ăn hình chữ nhật, Khương Lịch Niên ngổi ở vị trí đỉnh đầu.
Vị trị ngồi mà Khương Lịch Niên sắp xếp là, phía bên tay trái ông là Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng, bên phải là ken.
Khương Lịch Niên không đoán được sẽ xuất hiện thêm một người, vì vậy bây giờ, Cảnh Tổng ngồi bên cạnh ken, thuộc vị trí không được xem trọng nhất trên bàn ăn.
Lúc Cảnh Tổng bước vào, thì đã phát hiện có một người vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình vạm vỡ như vậy rồi, anh ta luôn không có cơ hội để hỏi, cuối cùng, Cảnh Tổng hỏi, “Vị này là –“
Khương Lịch Niên vừa định giới thiệu thân phận của Cố Minh Thành, Cố Minh Thành đã đáp lại, “Tôi là – anh họ cô ta.”
Khương Lịch Niên khá kinh ngạc, không biết trong lòng Cố Minh Thành đang có mưu tính gì.
Khương Thục Đồng vừa từ nhà vệ sinh bước ra, cũng nghe thấy câu nói này.
Ngược lại cô cảm thấy vui mừng, Cố Minh Thành không để cô quá khó xử.
Nhưng mà, lại càng lo lắng những ngày tháng sau này, dù sao một lời nói dối phải dùng thêm một ngàn lời nói dối để hoàn thiện!
Hơn nữa, điều mà cô càng lo lắng là, Cố Minh Thành không nói rõ thân phận thực sự của mình, Cảnh Tổng sẽ nói ra mục đích thực sự của mình, sẽ biểu lộ ra tình cảm đối với Khương Thục Đồng.
Điều này rất làm Khương Thục Đồng lo lắng.
Nhưng mà nghĩ lại, đây cũng vừa đúng mục đích của cô – làm Cố Minh Thành ghen!
Không nghĩ nữa, cái gì đến cũng sẽ đến.
Hoặc là qua lần này, Cố Minh Thành sẽ có cảm giác bị đe dọa, sẽ cầu hôn cô không chừng.
Cảnh Tổng “À à” một tiếng như ngộ ra, vốn dĩ anh ta nghi ngờ Cố Minh Thành cũng là một người theo đuổi Khương Thục Đồng, nhưng mà anh vừa nghe thấy đứa bé bên cạnh hình như không phải nói tiếng Trung Quốc, anh họ của Khương Thục Đồng hình như cũng vậy, vì vậy, anh ta đoán, hai người này chắc là quan hệ cha con.
Nếu như là quan hệ cha con, vậy chắc không phải là người theo đuổi Khương Thục Đồng, vì Khương Thục Đồng không thể nào có đứa con lớn như vậy.
Trông cô cũng không giống có con lớn như vậy, rõ ràng vẫn là thân hình thiếu nữ.
“À à, anh họ là làm nghề gì?” Cảnh Tổng lấy lòng hỏi Cố Minh Thành.
Thế nào cũng phải lấy lòng cả nhà, mới chiếm được trái tim của Khương Thục Đồng.
“Mở một công ty nhỏ, sống qua ngày.” Cố Minh Thành vốn không đoái hoài đến Khương Thục Đồng ngồi bên cạnh, tự mình uống rượu, nói chuyện với Khương Lịch Niên.
Khuỷu tay của Khương Thục Đồng vô tình đụng trúng khuỷu tay của anh, Cố Minh Thành dường như lấy khuỷu tay mình ra theo bản năng.
Điều này khiến Khương Thục Đồng đặc biệt tổn thương, ngay trước mặt Cảnh Tổng, cũng không tiện thể hiện ra.
“Đây là con của anh?” Cảnh Tổng xoa đầu ken.
ken lắc đầu của mình tỏ ý không chịu, lắc đến hất tay Cảnh Tổng ra.
“Chính là thằng chó con này!”
“Xem ra khá lanh lợi, chắc chắn lớn lên lại là một đại soái ca, giống như anh vậy.” Cảnh Tổng nhìn thấy Khương Lịch Niên không muốn nói chuyện với mình, đành bắt chuyện với Cố Minh Thành.
Cảnh Tổng cũng là một người khá bảnh bao, nhưng vì lúc này thấp kém hơn người, có chút nhân nhượng.
Nhìn thấy Cố Minh Thành quay Cảnh Tổng như dế, Khương Thục Đồng lại cảm thấy đặc biệt khó xử.
“Giống tôi thì ít, nhưng lại rất giống mẹ nó!” Cố Minh Thành kính Khương Lịch Niên một ly.
Cha vợ con rể hai người họ hình như rất hiểu ý nhau trước mặt Cảnh Tổng, những khúc mắt trước đây, ở trước mặt người ngoài như Cảnh Tổng, đều đã tan thành mây khói.
Khương Lịch Niên uống thêm vài ly, vì thái độ của Cố Minh Thành hôm nay rất tốt, vì vậy, ông đi vào trong phòng.