Vẫn còn hơi hoảng loạn chưa định thần được.
Tống Dương nói chuyện với cô, “Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau sẽ quen thôi, không còn sợ nữa.”
Khâu Đông Duyệt gật gù, điện thoại vang lên, từ bệnh viện gọi tới.
Cô vừa nghe đã xanh mặt chạy vội tới bệnh viện.
Miêu Doanh Đông vừa tới bệnh viện, lúc Khâu Đông Duyệt tới, bác sĩ đã làm kiểm tra cho anh.
Bác sĩ nói giác mạc của Miêu Doanh Đông đã bị bỏng, cần thay.
Lúc bước vào phòng bệnh, bác sĩ đang nói chuyện với Miêu Doanh Đông.
Hiển nhiên phòng bệnh là phòng VIP nhất nên rất yên tĩnh.
Khâu Đông Duyệt liền quỳ trước giường Miêu Doanh Đông, vì hai mắt anh đang được vải băng lại, Khâu Đông Duyệt chưa từng thấy anh bị thương nặng thế này, hai tay nắm lấy tay anh, “Anh sao rồi?”
Bác sĩ bảo Khâu Đông Duyệt đừng xúc động, anh ấy cần phải thay giác mạc.
“Lấy của tôi này, lấy của tôi đổi cho anh ấy!” Khâu Đông Duyệt hai mắt đẫm lệ nói với bác sĩ.
“Không cần thiết đâu, mấy hôm sau sẽ có người hiến giác mạc mà! Cứ chờ thôi.” Bác sĩ nói.
“Khi em thích một người, trước giờ đều thích đến mức bỏ cả mạng như vậy à?” Miêu Doanh Đông nằm trên giường.
Giọng anh rất đạm mạc, thực ra anh không bi quan đến thế, vì anh có tiền, trên đời này đa số việc đều có thể giải quyết bằng tiền, nên anh không lo.
“Không phải đâu, nếu, nếu anh không thấy đường thì với em còn ý nghĩa gì nữa?” Khâu Đông Duyệt nói, vẫn nắm chặt tay anh.
“Chính vì anh không nhìn thấy nên mới cần em nhìn giùm đó!” Miêu Đông Doanh nói.
Khâu Đông Duyệt không khóc nữa, Miêu Đông Doanh nói không sai, giờ cô phải làm chỗ dựa cho anh.
Khâu Đông Duyệt nói với Từ Thiến chuyện đôi mắt của anh, Từ Thiến cũng nói với Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu đặt vé máy bay ngay tức khắc và cùng Cố Vi Hằng từ Trung Quốc bay tới Mỹ.
Anh hai không thấy đường nữa, thực sự là chuyện to.
Bác sĩ vẫn đang xử lý đôi mắt cho Miêu Doanh Đông, trị liệu và rửa sạch khói, Khâu Đông Duyệt vẫn luôn ở bên anh, anh đi đâu kiểm tra cũng dìu anh.
Nói thật thì Miêu Doanh Đông không quá thích nghi tình trạng này
Anh không phải bệnh nhân.
Bác sĩ hỏi anh có cần ngồi xe lăn không, Khâu Đông Duyệt tính nói cần, nhưng Miêu Doanh Đông từ chối.
Khâu Đông Duyệt không nói thêm gì nữa.
Từ Thiến đến, bà rất lo lắng nhìn Miêu Doanh Đông, hỏi anh tự dưng vào phòng vừa bày trí xong làm gì để mắt bị thương, giác mạc không phải nội tạng hiếm thấy, chắc chắn sẽ có, kêu Miêu Doanh Đông an tâm.
Khâu Đông Duyệt vẫn đứng trước giường Miêu Doanh Đông, an ủi anh, “Đúng rồi, tạm thời không thấy gì cũng tốt, có thể nghỉ ngơi một chút! Em chăm sóc anh, đảm bảo chăm sóc tận chân răng, còn hơn cả hộ lý tốt nhất nữa! Không phải ai cũng có phúc vậy đâu.”
Cô giả vờ vui vẻ an ủi Miêu Doanh Đông.
Từ Thiến ngẩng đầu nhìn cô.
Thành ra có việc để làm cũng giảm thiểu việc cô cứ đắm chìm trong việc nhà mình, chưa kể cả ngày sáng tối ở chung cũng có thể bồi dưỡng cảm tình.
Hiện giờ đôi mắt Miêu Doanh Đông không thấy đường, có nhiều việc phải dựa vào Duyệt Nhi, những lời “nói ra thì không còn ý nghĩa” trước kia, giờ không nói nữa, dù sao cũng không có ý nghĩa gì thật.
Từ Thiên không phản đối ý kiến đó.
Tuy con trai bị thương, nhưng bà cũng giống như Miêu Doanh Đông, không hề bi quan, vì bà có tiền.
Trừ đôi mắt băng vải ra, cả người Miêu Doanh Đông cũng không bị ảnh hưởng, ăn cơm uống nước như người thường.
Khác biệt ở chỗ, giờ ăn cơm phải có Khâu Đông Duyệt đút cho.
Cô tự mình nếm có nóng không rồi đút cho Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông cảm thấy, thâm tâm anh có một suy nghĩ vặn vẹo, vì trước đó Hứa Thế An bệnh, Khâu Đông Duyệt chăm lo hết mực khiến trong lòng anh thấy khá là bất bình, nên anh muốn tranh sủng với Hứa Thế An, chỉ khi Khâu Đông Duyệt đối xử với anh tốt hơn, anh mới có thể lật ngược thế cờ.
Trước giờ cơm, Khâu Đông Duyệt lau tay cho anh, rồi đút anh ăn.
Lúc này trong lòng Khâu Đông Duyệt mới thấy có chút cân bằng.
Trước kia cô thấy anh cái gì cũng làm được, còn giờ thì sao?
Anh cần cô, anh dựa dẫm cô.
Cô cảm thấy người khác đang cần mình.
Nên tâm trạng cô không tệ!
Một ngày sau Miêu Doanh Cửu và Cố Vi Hằng đến.
Cố Vi Hằng rất quan tâm bệnh tình của Miêu Doanh Đông, nhưng anh vẫn đùa, “Anh hai à, trời đang giúp anh nghỉ ngơi, yêu đương đó!”
Rồi Cố Vi Hằng ngẩng lên nhìn Khâu Đông Duyệt.
Nữ chính uy quyền của Khâu gia đầy sóng gió giờ lại khiêm tốn đứng bên cạnh Miêu Doanh Đông, không rời không buông.
“Sao rồi Tiểu Cửu?” Miêu Doanh Đông hỏi Miêu Doanh Cửu.
Cố Vi Hằng ngẩng nhìn Miêu Doanh Cửu với ánh mắt ấm áp, “Có lẽ mang thai rồi!”
Miêu Doanh Cửu đỏ mặt, hỏi, “Anh đừng nói bậy, không phải nói trước khi kết hôn sẽ không mang thai à?”
“Có mang hay không đâu phải em nói là được! Có lẽ đêm trước… Hửm?”
“Cố Vi Hằng… Anh quá đáng lắm, nói chuyện này ở nơi nghiêm túc như vậy!” Miêu Doanh Cửu không nhịn được nữa đẩy Cố Vi Hằng một cái.
Cố Vi Hằng rất thích khiến cô lúng túng vậy, chứng tỏ anh đã trêu chọc thành công.
“Hôm nay anh muốn về trên núi, Cố Nhi đưa anh đi.” Miêu Doanh Đông nói.
Anh thực sự không muốn ở lâu trong bệnh viện, không bệnh ở đây riết cũng thành bệnh nhân.
Với lại hiện giờ không có giác mạc, phải đợi.
“Thế em thì sao?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
“Theo anh.” Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt thở dài.
Cố Vi Hằng đồng ý.
Cố Vi Hằng lái xe của Từ Thiến đưa Miêu Doanh Đông về biệt thự, Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông ngồi sau, Miêu Doanh Cửu ngồi kế bên.
Vì để giữ an toàn, nên đôi mắt của Miêu Doanh Đông được băng vòng lại kín kẽ.
Bác sĩ tỉ mỉ chỉ dạy Khâu Đông Duyệt cách thay băng, Khâu Đông Duyệt rất chăm chú lắng nghe.
Hiện giờ cô và Miêu Đông Doanh ngồi phía sau.
Cô dắt tay Miêu Đông Doanh để lên chân mình.
Miêu Đông Doanh muốn rút tay lại, Khâu Đông Duyệt không chịu, lại đặt tay anh lên đùi cô.
Cố Vi Hằng đưa họ lên villa trên núi rồi xuống núi mua nhu yếu phẩm, rau củ và rất nhiều thức ăn, có lẽ vì Khâu Đông Duyệt không biết lái xe, còn Miêu Doanh Đông không lái được.
Tuy Miêu Doanh Đông có tài xế riêng nhưng Cố Vi Hằng vẫn mua hết phần thức ăn của mấy ngày.
Sợ tạo thêm áp lực cho Khâu Đông Duyệt, tối Cố Vi Hằng và Miêu Doanh Cửu tới nhà Miêu Chánh Đào ở.
Miêu gia có người giúp việc, chỉ làm thêm phần cơm hai người, không có gì khó cả.
Trong nhà chỉ còn Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt.
Miêu Doanh Đông ngồi giữa phòng khách dùng trà, vô cùng yên tĩnh.
Khâu Đông Duyệt tới sau lưng anh, quàng cổ anh, “Tối muốn ăn gì? Ethan?”
Giọng điệu rất ngọt ngào.
Trong quan hệ của Khâu Đông Duyệt và Miêu Đông Doanh, luôn là Miêu Đông Doanh ở thế mạnh, Khâu Đông Duyệt ở thế yếu, trước mặt anh, Khâu Đông Duyệt thường thấy mình thấp cổ bé họng, bây giờ cô thấy vơi bớt đi rồi… vì anh cần đến cô.
Từng li từng tí ở mọi phương diện sinh hoạt đều cần cô.
“Em sở trưởng làm gì thì làm đi.” Miêu Doanh Đông nói.
Khâu Đông Duyệt hôn gò má anh, “Trước kia anh tới Venezuela, chúng ta không ở bên nhau, em nhớ anh lắm!”
Đôi môi cô di chuyển trên mặt anh.
“Nếu không chữa khỏi, cả đời anh sẽ là người mù!” Miêu Doanh Đông vừa uống trà vừa nói, “Em có thể tìm người khác.”
Điệu bộ rất vô tư.
Vì anh biết cả đời này anh không thể nào là người mù được.
“Mù thì mù thôi! Nếu anh không thấy đường thì càng tốt, em không có nhiều áp lực nữa! Cũng không phải sợ anh, ánh mắt anh lạnh thấy mồ, còn tự phụ nữa, thấy anh là em sợ rồi.” Khâu Đông Duyệt hôn lên mặt anh, “Hai chúng ta cuối cùng cũng bên nhau rồi!”
“Hai chúng ta có từng rời xa hả?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Chưa từng!”
Khâu Đông Duyệt cảm thấy mình và người này ngày càng kề cận, lần đầu tiên trong đời cô thấy có người thân thiết với mình như vậy, khiến cô không muốn xa rời, nếu chia ly cô sẽ đau thấu tâm can mất.
Khâu Đông Duyệt chiếu cố Miêu Doanh Đông rất chu toàn, cơ bản trong nhà hễ anh đi đâu cô sẽ dìu tay anh đi nấy.
Miêu Doanh Đông đi vệ sinh cô cũng đi theo.
Thực ra vị trí chung trong nhà Miêu Doanh Đông đều biết, anh chỉ tận hưởng quá trình cô dìu mình thôi.
Tuy anh nhớ vị trí chung trong nhà nhưng cụ thể từng li từng tí thì anh không rõ, dù sao cũng vừa mới từ sáng qua tối, tuy một mắt vẫn nhìn được nhưng đã bị băng luôn rồi.
Một chân anh va vào cửa, anh khẽ chau mày.
Khâu Đông Duyệt kế bên nhỏ giọng cười.
“Vui lắm à?” Anh vỗ nhẹ lên ót của cô.
“Em có cười đâu? Em nào dám cười anh!” Khâu Đông Duyệt dìu anh vào phòng vệ sinh.
Khâu Đông Duyệt không rời đi.
Xong rồi, Miêu Doanh Đông hỏi, “Em không tránh hả?”
“Sao phải tránh! Làm như em chưa xem bao giờ vậy!” Cô hồn nhiên đáp.
Miêu Doanh Đông nghiến răng, đúng là có xem qua, nhưng chưa từng riêng tư thế này!
Trước mặt cô, anh đã lòa lỗ đến mức trắng trợn rồi!
Sau đó, hôm nay Nam Lịch Viễn tới, anh có gọi cho Miêu Doanh Đông trước.
Vì phòng khách ngồi xếp bằng, trước khi Miêu Doanh Đông ngồi xuống, Khâu Đông Duyệt đã đặt đệm ngồi cho anh và dìu anh ngồi xuống, ngồi rồi cô bắt đầu châm trà, châm cho Nam Lịch Viễn trước rồi tới phiên Miêu Doanh Đông.
Lúc châm trà cho anh, cô cố ý đặt ly trà cách xa Miêu Doanh Đông vì sợ làm bỏng anh, châm xong anh cầm tay anh, từ từ cầm ly trà, nói, “Chỗ này nè, coi cùng phỏng tay! Giờ em rời đi một chút, lát uống hết thì kêu em thêm!”
Nam Lịch Viễn ngồi xa nhòm ngó, kiềm không được nói, “Việc này người thường làm không được đâu! Rất dễ lâu ngày sinh tình đó!”
Miêu Doanh Đông cười, anh vò nhẹ mái tóc của cô, “Đi đi!”
Khâu Đông Duyệt rời đi.
“Sao anh thấy cậu chỉ cố tình làm mắt bị thương để cô ấy chăm sóc cậu vậy? Cậu tự ti đến độ sợ cô ấy bị người giật mất hả?” Nam Lịch Viễn nói.
Miêu Doanh Đông bưng ly trà nhấp môi, “Từ lúc nào mà anh có hứng với chuyện riêng người khác vậy? Hôm nay em tìm anh có việc, liên quan tới chuyện thu mua công ty của Diệp Mậu Sâm đó!”
“Cậu cũng rõ quá nhỉ, không thấy đường mà còn lo vụ này?” Nam Lịch Viễn uống trà, nói.
Miêu Doanh Đông cười, “Biết sao được! Trụ cột gia đình mà, trong nhà không có ai giỏi thì em phải giỏi thôi, không như anh và Tam Nhi, ai cũng giỏi cả!”
“Cậu vừa phải thôi!” Nam Lịch Viễn phản bác.