Anh ta có ý gì đây?
Trước mặt cô ta nói chuyện như vậy rốt cuộc có ý gì đây?
Nhưng mà, họ vẫn chưa kịp suy nghĩ nhiều, trước cửa truyền đến một tiếng “Doanh Doanh”.
Tam Nhi mới nghe được, nhanh chóng quay đầu qua, “Anh ba!”
Cố Vi Hằng tuỳ ý “Ừ” một tiếng, thì ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường của tiểu Cửu, nắm lấy bàn tay của cô ta, đặt trên mặt của bản thân, cũng đã hơn mười một tháng chưa gặp cô ta rồi.
Mọi người đều dùng nét mặt ngạc nhiên nhìn vào Cố Vi Hằng và tiểu Cửu.
“Anh ba, một năm vẫn chưa đủ đó, dì mới quay về thôi. Anh có gặp được không?” Vẻ mặt khẩn trương của Tam Nhi nhìn ra ngoài cửa.
“Không lo nhiều như vậy!” Vừa xuống máy bay, thì anh ta nôn nóng chạy thẳng đến bệnh viện, không suy nghĩ nhiều như vậy.
“Cố nhị, anh cũng có bản lãnh đó!” Miêu Doanh Đông ngồi bên cạnh, ung dung nói.
Miêu Doanh Cửu nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhạt, trong sự mơ màng, cô ta đã mơ thấy những chuyện đã trải qua cùng Cố nhị, anh ta là một người xấu xa, nhưng cũng may, vẫn chưa hoàn toàn hư hỏng, anh ta ở Hải Thành, trong mơ có một người nắm lấy bàn tay của cô ta.
Miêu Doanh Cửu biết bao hy vọng, anh ta có thể không quan tâm thách thức của mẹ, đến đây thăm bản thân một lần, như thế này mới có thể hư hỏng đến cùng, mới có thể hoàn toàn nắm bắt được trái tim của cô ta, cô ta trong tình yêu, vốn dĩ bị động và ngây thơ, chỉ có thể theo ý của anh ta, nhưng anh ta, vì sao không đến chứ?
Đang ngủ, đang ngủ, nước mắt từ khoé mắt rơi xuống trên gối nằm.
Cố nhị chịu không được như thế này, những phụ nữ trước đây vây quanh anh ta, đều là chơi đùa mà thôi, người để mắt đến anh ta, lấn sâu vào trong cuộc tình đau khổ như tiểu Cửu, giày bò bản thân như vậy rõ ràng cũng không có.
Anh ta đứng lên, hôn nhẹ trên tráng của Doanh Doanh.
Miêu Doanh Cửu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy Cố Vi Hằng.
Cô ta cứ nghĩ bản thân đang nằm mơ.
“Tỉnh rồi sao?” Cố Vi Hằng hỏi cô ta.
“Ừm!”
Lúc nãy trong giấc mơ gặp được anh ta, giấc mơ trong mỗi ngày đều là anh ta, cho nên, Cố nhị trong trái tim của cô ta, không hề xa lạ, dù sao người này mỗi ngày đều bên cạnh cô ta.
Tiếng “Ừm” Này của cô ta cứ như bình thường vậy, khẩu khí vô cùng bình tĩnh.
Chỉ là người đó gần với cô ta hơn mà thôi.
Cô ta hy vọng anh ta đến, cô ta cứ nghĩ anh ta sẽ không đến, nhưng mà anh ta đã đến rồi.
Anh ta đã viên mãn được trái tim của bản thân!
Miêu Chánh Đào và Từ Thiến đến dưới hầm giữ xe, đột nhiên Từ Thiến cảm thấy mắt giật khó chịu, bà ta cảm thấy có phải tiểu Cửu đã xảy ra chuyện gì không?
Kéo theo Miêu Chánh Đào bước lên đó.
Bước đến trên lầu, trước cửa phòng của tiểu Cửu, nhìn thấy Cố Vi Hằng quả nhiên ở đó.
Từ Thiến đối với Miêu Chánh Đào hanh lạnh một tiếng, bỏ đi.
Miêu Chánh Đào chạy theo “Vợ ơi” - -
Bên đây, trong phòng bệnh, Tam Nhi mang hai cái bình giữ ấm để trước mặt của Miêu Doanh Cửu.
Tiểu Cửu chị chọn thử nên ăn bình nào?
Cô ta không nói hai hộp đều là của cô ta làm.
Hôm nay tiểu Cửu gặp được Cố Vi Hằng, vô cùng vui mừng, bên mẹ, cô ta không muốn suy nghĩ nhiều nữa, dù cho một năm, dù cho bà ta trong tương lai giới thiệu người cho cô ta, cô ta cũng không chịu gả, mẹ cũng không thể làm gì cô ta được!
Trên mặt tiểu Cửu tràn đầy nụ cười, người gặp được chuyện vui tinh thần sảng khoái có thể là như vậy đó, khi ăn cơm cũng mừng hớn hở, “Chị ăn hộp này!”
Tam Nhi “Hanh” Một tiếng, ngồi lên trên giường, “Mất mặt quá đi! Uổng công làm hết cả ngày cơm để hầu hạ cho người ta! Bên trong có một món canh là do em làm đó!”
Niêm Lịch Viễn đang an ủi Tam Nhi, và nói, “Tiểu Cửu không ăn sao? Không ăn thì anh ăn, dù sao cơm em làm, anh cũng ăn quen rồi!”
Kiều Duyệt Nhiên luôn cười, ánh mắt của Miêu Doanh Đông tình cờ nhìn sang cô ta, Kiều Duyệt Nhiên giả vờ như không nhìn thấy.
Khi Kiều Duyệt Nhiên muốn quay về, đã hơn mười một giờ, cô ta đến trạm xe buýt trước cửa bệnh viện đón xe buýt.
Bầu trời lại bắt đều đổ mưa.
Năm nay mưa đặc biệt nhiều hơn, mưa cũng lớn.
Tam Nhi và Nam Lịch Viễn cũng quay về, bên trong chỉ còn lại tiểu cửu và cố nhị.
Hai người đang thổ lộ tâm sư khi xa nhau.
Kiều Duyệt Nhiên cũng mệt mõi rồi, đầu dựa vào trên ghế xe buýt, nghĩ lại những lời Miêu Doanh Đông hôm nay nói, mật mã nhà của Miêu Doanh Đông, có thể chỉ nói cho một mình cô ta biết mà thôi.
Khi xe buýt quẹo cua, có một cái hố sâu, bên cạnh có một chiếc xe sang trọng, bởi vì tránh né chiếc xe buýt mà Kiều Duyệt Nhiên đang ngồi, bánh xe bên phải phía trước vướng vào trong cái hố đó, cái hố này, khi trời mưa thực sự không nhìn thấy.
Giống như bị kẹt trong đó.
Bởi vì trời mưa đã làm mờ kính cửa sổ, Kiều Duyệt Nhiên nhìn kỹ một cái, quả nhiên là- -
Chiếc xe của anh Miêu.
Anh ta đã nhiều lần lái thử, cũng không chạy ra được.
Tài xế nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên có vẻ khẩn trương, dừng xe lại.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên xuống xe, đeo theo balo thì vội vàng chạy qua đó, chạy đến đuôi xe của Miêu Doanh Cửu, bắt đầu đẩy.
Nhưng mà hơi sức của cô ta so với chiếc xe, thật tình như dùng sức chọi trâu vậy.
Từ lúc cô ta xuống xe, khi chạy về phía sau, thì Miêu Doanh Đông đã nhìn thấy cô ta, nhìn thấy cô ta chạy đến đuôi xe phía sau của bản thân, nhìn thấy cô ta dồn hết sức đẩy chiếc xe, nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của cô ta.
Vẫn thật là khờ đó!
Cũng vô cùng cố chấp.