Khương Thục Đồng hét lên một tiếng “Không” rồi cả người liền ngã quỵ xuống ngất đi.
Trước khi ngất đi, từ cửa sổ tầng bốn cô nhìn thấy khuôn mặt của Cố Minh Thành.
Trong lòng cô thở gấp một tiếng, bên tai, hình như vẫn nghe được một lời nói tê tâm phế liệt: “Cố Minh Thành, đây chính là cái giá anh không chịu cưới tôi!”
Khương Vũ Vi nói câu này cho Cố Minh Thành nghe, cũng bởi vì qua cửa sổ, cô ta đã nhìn thấy Khương Thục Đồng cũng đã sắp qua đây, nên cũng cố ý để cho cô nghe thấy. Bởi vị sau này, Khương Thục Đồng dù có hận Cố Minh Thành, nhưng có một ngày bọn họ gương vỡ lại lành, thì trong lòng Khương Thục Đồng cũng sẽ có khúc mắc cực kì sâu sắc.
Đời này, cô ta không có được Cố Minh Thành, thì người khác cũng đừng mong có được anh ta.
Sau đó, thì toàn là tiếng cười ha ha của Khương Vũ Vi, cô ta hình như thật sự điên rồi~
Cô không ngờ đến, đứa bé thật sự bị ném chết!
Cố Minh Thành trong chớp mắt liền quật ngã cô ta trên mặt đất.
Bạch Mi bên cạnh đang đỡ Khương Thục Đồng đang bị ngất đi. Là một người mẹ, cô hiểu rõ, cảnh mà Khương Thục Đồng vừa nhìn thấy, cả cuộc đời này sẽ đem lại nỗi ám ảnh như thế nào. Một đứa trẻ bé nhỏ, lại bị Khương Vũ Vi sống sờ sờ ném chết, cô ta thật đúng không còn là con người nữa rồi.
Trong khách sạn nhất thời loạn thành một đoàn.
Cố Minh Thành phi nhanh từ trên lầu xuống, nhìn thấy Khương Thục Đồng đã bị ngất đi. Điều mà anh lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi, lúc nhìn thấy Khương Đóa Mễ bị ném chết trên mặt đất, trái tim anh cũng đều sắp nát vụn rồi.
Ông trời là đang cố ý chống đối lại Cố Minh Thành anh, phái đến một Khương Vũ Vii điên cuồng như thế.
Anh và Từ Mậu Thận, còn có nhân viên của khách sạn đang lo liệu chuyện hậu sự cho đứa bé.
Anh đứng đó, nhìn đứa bé, nghĩ lại Khương Thục Đồng có bao nhiêu yêu thương đứa bé này, liền hiểu được trong lòng cô có bấy nhiêu đau đớn. Đứa bé này, máu thịt đã mơ hồ rồi, anh nhìn thấy mà hận không thể giết chết Khương Vũ Vi ngay lập tức.
Từ Mậu Thận quỳ bên cạnh đứa bé rơi nước mắt. Mặc dù không có quan hệ máu mủ, nhưng đứa bé này lớn lên trong nhà của anh, đem đến cho anh rất nhiều niềm vui, anh vẫn luôn mong ước có được một cô con gái bé bỏng.
Khách sạn hỏi nên xử lý như thế nào, anh nói tuyệt đối không được để Khương Thục Đồng nhìn thấy.
“Đưa đến bệnh viên đi! Đến gian Thái Bình! Cô ấy tỉnh lại, chắc chắn muốn nhìn thấy đứa trẻ!”. Cố Minh Thành phản đối phương án không để Khương Thục Đồng nhìn thấy đứa trẻ.
Đối với Khương Thục Đồng, anh càng hiểu rõ hơn ai hết.
Bên khách sạn làm theo lời anh nói.
Khương Vũ Vi bị cảnh sát bắt đi, trước khi đi, cô ta dùng một ánh mắt cực kì lạnh lẽo nhìn Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành nhìn về một bên, không thèm quan tâm cô ta.
Từ Mậu Thận lại đi lên phía trước, căm tức đánh Khương Vũ Vi một bạt tai, cô ta ngược lại, lại cười to như một con điên.
…..
Bạch Mi đưa Khương Thục Đồng đến bệnh viện.
Khương Thục Đồng liên tục hôn mê không tỉnh, bác sĩ bảo do cô ấy không chấp nhận được hiện thực đứa bé đã chết. Bác sĩ hiểu được ý nghĩa của đứa con đối với người mẹ như thế nào. Sau đó chuyền nước cho cô ấy.
Cố Minh Thành không đến thăm cô ấy.
Anh ấy nói không hiểu được bản thân đang suy nghĩ gì, liên tục đứng bên cửa sổ trong nhà hút thuốc. Anh biết, nếu anh có đến, Khương Thục Đồng cũng không muốn gặp anh.
Dù không phải anh hại chết đứa bé, thậm chí anh còn rất rất thương yêu nó, nhưng anh biết anh không thoát khỏi quan hệ với chuyện lần này.
Tự Mậu Thận hôm qua đã đem chuyện anh và Khương Thục Đồng kết hôn giả nói cho Cố Minh Thành, rằng mối quan hệ của bọn họ chỉ là hữu danh vô thực, v.v..Nếu là bình thường, anh chắc chắn sẽ rất vui vẻ, nhưng lúc này, một chút cũng không vui vẻ nổi.
Dần dần anh có cảm giác, anh và Khương Thục Đồng ngày càng xa cách rồi.
Trái tim hai con người rõ ràng hiểu rõ lẫn nhau, thậm chí là có một số thứ hiểu rõ tận cùng. Nhưng cũng chính vì quá hiểu rõ lần nhau, anh biết, trái tim của Khương Thục Đồng anh không thể nào đến gần được nữa rồi~
…
Bệnh viện.
Khương Thục Đồng sau khi tỉnh lại, liền ngây ngốc nhìn lên trần nhà.
Một câu cũng không nói gì, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Trong đầu là một mảnh mông lung.
Mặc dù cô không nhìn thấy quá trình Khương Vũ Vi ném đứa bé xuống, không biết cô ta nói gì với Cố Minh Thành, nhưng dường như lúc đó cô giống như được thượng đế an bài, đứng ở hiện trường, biết được Khương Vũ Vi muốn ép buộc Cố Minh Thành, thậm chí mỗi một suy nghĩ trong lòng Khương Vũ Vi, cô đều có thể rõ ràng.
Đời này của cô không thể có con được nữa. Khương Đóa Mễ đã đem đến cho cô rất nhiều niềm vui, rất nhiều yêu thương, cô đã từng dùng tất cả sinh mệnh, tâm huyết của mình để nuôi dưỡng đứa trẻ này.
Nhưng giờ đây, con bé chết rồi, chết rất thảm!
Bác sĩ nói Từ Mậu Thận có đến thăm cô.
Bạch Mi luôn ở bên canh cô, hỏi cô có muốn gặp anh ấy không, cô chỉ lắc lắc đầu. Muốn nói nhưng nói không được, không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể mấp máy môi, lắc lắc đầu.
Bạch Mi khóc, cô cảm thấy Khương Thục Đồng thật đáng thương.
Cố Minh Thành không đến, anh ta không đến.
Dường như trải qua cái chết của Đóa Mễ, cố ấy đối với tình yêu và chia cách trước đây đều đã vô tình rồi.
Cô không nhịn được cười một tiếng lạnh lùng!