Khương Thục Đồng vô cùng hồi hộp, Đỗ Nhược cũng rất lo lắng, Miêu Doanh Cửu đang đứng ở đó.
Cố Minh Thành cũng hồi hộp, vì ông rất yêu thương Tam Nhi, vả lại Tam Nhi lại mang thai đôi, nhưng vẫn ngồi ở đây, chỉ có thể để cho sự hồi hộp tăng lên, nhìn cô gái ấy từ xa, hình như co ấy đang đi xuống lầu, ông đứng lên nói với Khương Thục Đồng, “Anh đi một lát nữa quay lại!”
Khương Thục Đồng không có tâm trí mà quan tâm đến ông.
Cố Minh Thành đi đến bên cạnh cô gái ấy, hai con mắt đen như hai quả nho, đảo qua đảo lại, khuôn mặt tràn đầy năng lượng của một thiếu nữ, dáng người giống Tam Nhi, nhưng hình như có cảm giác từn trải lăn lộn ngoài đời nhiều hơn Tam Nhi, Tam Nhi không biết sự thống khổ của người đời.
“Cháu tên gì?” Cố Minh Thành hỏi cô gái đó.
Cô gái nhìn Cố Minh Thành, nghiêng người sang một bên nhìn phía sau lưng ông, sau đó lại nhìn sau lưng mình, không có ai hết, cô chỉ vào mũi mình “hỏi cháu ạ?”
Chú đẹp trai trước mặt rất nghiêm túc, rất cao lớn xem ra vô cùng uy nghiêm.
“Đúng vậy!”
“Cháu tên là Kiều Duyệt Nhiên!”
“Cháu làm gì trong bệnh viện vậy?
“Người thân cháu đang khám bệnh, cháu ở bên ngoài chờ.” Kiều Duyệt Nhiên đeo ba lô lên lưng.
Cố Minh Thành không hiểu quần áo của các cô gái cho lắm, nhưng nhìn cách ăn mặc, hoàn cảnh cô rất bình thường, một chiếc quần jeans tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng, phía trên mặc một chiếc áo len dày, tóc thắt bím để sang một bên, rất đơn giản cũng rất thoải mái.
“Người thân khám bệnh, cháu còn có tâm trạng để đùa giỡn?”
Kiều Duyệt Nhiên nhíu mày mỉm cười “tìm niềm vui trong sự khổ đau cũng không được sao chú?”
Cố Minh Thành mỉm cười.
Không lâu sau, một bác sỹ từ phòng bệnh đi ra, ông nói với Kiều Duyệt Nhiên, “bệnh nhân bị chứng urê máu, cần phải thay thận! Chi phí khoảng 300 đến 600 nghìn!”
Cố Minh Thành phát hiện mặt mày Kiều Duyệt Nhiên xìu xuống ảm đạm rất rõ
Tiền đúng là thứ có giá trị, có người cần tiền, mà ông luôn không thiếu tiền.
Việc này rất dễ xử lý mà!
Sau khi bác sỹ đi rồi, Kiều Duyệt Nhiên nói, “Cám ơn bác sỹ!”
“Thiếu tiền hả?” Cố Minh Thành hỏi.
“Thật không phải, để chú đẹp trai nhìn thấy hết rồi!” Kiều Duyệt Nhiên ôm ba lô ngồi trên ghế chân đung đưa.
Có một thứ gọi là bất lực, có moi hết tim gan ra cũng không có cách nào làm ra tiền, đơn giản là nếu mình làm sai mà không biết đường sửa đổi thì sẽ có xu hướng tồi tệ hơn!
Cố Minh Thành rút ví tiền ra, lấy ra một cái thẻ, “trong đây có mấy trăm ngàn, cháu cứ lấy dùng trước! Mấy ngày nữa chú về Hải Thành rồi, nếu muốn trả thẻ cho chú thì gọi điện thoại cho chú!”
Nét mặt Kiều Duyệt Nhiên vừa nghi ngờ vừa do dự nhìn Cố Minh Thành, “Vô công bất thụ lộc! Chú đẹp trai có ý gì vậy?”
“Không có gì cả, cháu cũng bằng tuổi con chú. Con gái chú đang sinh ở đây, để chú làm một chút việc tốt cho cháu, đừng suy nghĩ nhiều. Đối với chú mấy trăm ngàn chẳng là gì cả. Không có bất cứ điều kiện gì hết.” Cố Minh Thành lấy tờ danh thiếp trong ví ra đưa cho Kiều Duyệt Nhiên.
Sau đó ông quay lưng đi!
Thành thật mà nói, Cố Minh Thành cảm thấy mình là người rất tàn nhẫn.
Ông biết Miêu Doanh Đông không có bạn gái, hơn nữa cả đời này anh ta có muốn tìm hay không thì sau hẳn nói, nếu muốn để anh tiếp quản aak, cần phải có một người đóng vai trò chất xúc tác.
Chất xúc tác này cứ để Cố Minh Thành đi tìm cho.
Ông không quan tâm kết quả sau này như thế nào, chỉ cần cô gái này thuyết phục thành công Miêu Doanh Đông tiếp quản sự nghiệp thì được rồi!
Đối với Miêu Doanh Đông vừa có lợi vừa có hại.
Có thể anh có tình cảm sâu sắc, nhưng hoàn cảnh của cô gái này...
Nếu nhớ không lầm, trong thẻ có khoảng 600 ngàn, lần này cũng là một thử thách cho Kiều Duyệt Nhiên, xem coi cô ấy có liên lạc lại với ông không, nếu có liên lạc với ông, chứng tỏ nhân phẩm tốt, nếu không liên lạc lại, thì coi như ông bị mất một khoản tiền thôi.
Người phụ nữ cho Miêu Doanh Đông ít nhất không thể thiếu nhân phẩm!
Ông đến trước cửa phòng sản của Tam Nhi, Nam Lịch Viễn vừa đi ra từ phòng sản, cũng rất lo lắng.
Đi qua đi lại nói rằng từ nhỏ Tam Nhi chưa bao giờ chịu đau như vậy, lần này không biết cô có thể chịu đựng được không.
“Chích thuốc tê rồi, con còn lo lắng gì nữa?” Cố Minh Thành nói.
“Hết thuốc tê sẽ rất đau!”
Cố Minh Thành biết rằng không thể tránh khỏi cơn đau này, năm đó anh cũng không nghĩ để cho Khương Thục Đồng sinh con gái, con gái sau này phải chịu nhiều thiệt thòi, nhưng số mệnh đã an bài, cô con gái này thực sự đã giải tỏa rất rất nhiều phiền muộn của ông.
Rất lâu sau bác sỹ mới đi ra, nói có thể vào thăm em bé rồi, đã sanh rồi, một trai một gái.
Cố Tam Nhi nằm trên giường, cô không mặc gì hết, không giống như cách sinh con ở Trung Quốc.
Cô đắp cái chăn, nhưng người vào thăm đều là người thân nên cũng chẳng sao.
Cố Tam Nhi tuổi còn rất nhỏ, vẫn chưa tận hưởng hết những vui sướng của cuộc đời,, cô muốn gặp Nam Lịch Viễn, sinh hai đứa trẻ, nguy hiểm đương nhiên rất lớn, huống hồ cô lại rất gầy.
Khương Thục Đồng và Đỗ Nhược chia ra bế em bé, đang nhìn nhìn.
Miêu Doanh Cửu không có kinh nghiệm sinh đẻ, không dám bế em bé, chỉ đứng chọc em bé.
Cảm thấy hai đứa trẻ thiệt là dễ thương, đứa bé trai kháu khỉnh bụ bẫm, đứa bé gái điềm đạm dịu dàng.
Hy vọng khi con trai lớn lên sẽ giống anh trai, con gái lớn lên sẽ giống Tam Nhi, thì hoàn hảo rồi.
Khương Thục Đồng mỉm cười vui vẻ, cô ôm đứa bé gái vào lòng, gọi Nam Sương.
Cô nghiêng đầu nói với Cố Minh Thành, “anh xem sách cả buổi, làm thế nào lại nghĩ ra tên Nam Giang?”
“Nam Giang không tốt sao? Giang hà sơn xuyên, Tam Nhi và Nam Lịch Viễn quê ở Giang Thành, không để cậu bé quên đi cội nguồn, chỗ nào không tốt chứ?” Cố Minh Thành nhanh nhảu trả lời.
Khương Thục Đồng suy nghĩ thấy cũng phải!
Cố Tam Nhi hai tay ôm cổ Nam Lịch Viễn, “Gánh nặng đã được trút bỏ, ban đầu tưởng sau này sẽ nhẹ nhõm, nhưng hóa ra không thể nhẹ nhõm được!”
Khuôn mặt cô đỏ ửng rực rỡ, xinh đẹp vô cùng chói lọi.
“Thuê thêm mấy bảo mẫu!” Nam Lịch Viễn trả lời.
“Cha mẹ, hai người đừng về nước nữa. Ở đây chăm cháu đi?” Cố Tam Nhi nói với vợ chồng Cố Minh Thành.
“Mẹ con ở đây, mấy ngày nữa cha phải về. Anh ba con ở nhà, trong giai đoạn thử thách, không thể để hắn làm bậy!” Cố Minh Thành trả lời.
……