Triệu Thế Tổ chính là anh chàng đi chiếc xe đua Ferrari ngày hôm đó.
Bởi vì trước đây có làm ăn với tập đoàn Vĩ Nghiệp, mới bắt đầu cũng có kết quả tốt đẹp, cho nên, nhiệm vụ này cũng coi như hợp tình hợp lý, Cố Vi Hằng chấp nhận.
Quan hệ với tập đoàn Vĩ Nghiệp, có một vài công ty nước ngoài muốn kí hợp đồng với tập đoàn Minh Thành. Cho nên, Cố Vi Hằng tạm thời thả lỏng. Với lại, lâu rồi cũng không tụ tập anh em ở Hải Thành, cho nên anh đi.
Buổi tối, một đoàn đại thiếu gia con nhà đại hào Hải Thành đến quán karaoke, bia chất đầy trên bàn, Triệu Thế Tổ kêu vài cô nàng đến bồi rượu.
Cố Vi Hằng không hứng thú hát hò gì, ngồi một bên hút thuốc.
“Cố Nhị, thuốc lá không được tính là thanh niên năm tốt, ngài sao lại hút thuốc rồi?” Triệu Thế Tổ hỏi.
“Có lúc làm việc đến nửa đêm, tâm tình phiền muộn, sẽ hút một chút!” Cố Vi Hằng tay cầm một điếu thuốc, ngồi bên canh hít một khói thuốc, ánh mắt đăm chiêu.
Triệu Thế Tổ vỗ vỗ vai anh, “Vất vả anh rồi! Nào, hát nào, hát nào!”
Nói rồi liền cầm micro đến trong tay, hát lên, không theo nhạc điều gì cả nhưng hát rất sung. Một vài người không hát hò liền hỏi Cố Vi Hằng về tình hình cổ phiếu.
Về phương diện này, Cố Vi Hằng đương nhiên có kinh nghiệm. Anh mỗi lần nói đến chuyện cổ phiếu, giọng nói cương nghị chắc chắn, lại cảm giác trầm trầm, khiến cho người nghe cảm thấy nói chuyện cổ phiếu rất hấp dẫn.
Lúc này, cô cô gái đến ngồi bên cạnh Cố Vi Hằng, dựa vào anh rất gần. Cố Vi Hằng theo phản xạ, kéo cô ta ôm vào lòng.
Cô gái cảm thấy rất vui, có cảm giác đã bắt được một đại gia rồi, lại còn rất đẹp trai nữa.
Cố Vi Hằng không chú ý đến biểu tình của cô gái, tiếp tục nói chuyện cổ phiếu, rồi làm thế nào đầu tư, phát triển…
Cô gái ở trong lòng Cố Vi Hằng không ngừng cựa quậy, bộ ngực tràn trề của cô ta liên tục cọ vào ngực anh. Cố Vi Hằng thuận thế dựa vào sau sô pha, tiếp tục nói đến vấn đề này. Cô gái tiếp tục sờ râu của Cố Vi Hằng. Anh đối với tất cả những thứ này đều như quen rồi.
Chính xác là chơi gái quen rồi!
…
Lúc về đến biệt thự, đã là mười giờ tối rồi.
Khương Thục Đồng đang gọi video với Cố Niệm Đồng,
Cố Niệm Đồng nói gần đây cô đang làm một tác phẩm là “ Một giọt nước”, là một sợi dây chuyền, rất có linh cảm.
Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Vi Hằng đi vào cửa, liền chuyển chủ đề: “Đúng rồi, Tam Nhi, Tiểu Cửu đó gia đình thế nào? Mẹ tò mò chuyện này lắm nhưng không có hỏi qua. Trực tiếp hỏi cô ấy thì có chút ngại. Con hỏi Lịch Viễn xem, bọn họ là an hem mà.”
“Chuyện nhà cô ấy?” Cố Tam Nhi cũng nhíu nhíu mày.
Khương Thục Đồng nhìn thấy Cố Vi Hằng lãnh đạm đi lên lầu thì có chút thất vọng, nhìn thấy anh đóng cửa lại liền nói với Cố Tam Nhi: “Anh hai con đối với Tiểu Cửu vẫn không có hứng thú gì, lòng dạ cứng rắn!”
Tam Nhi nói: “Chuyện nhà Tiểu Cửu con cũng không rõ lắm, để con hỏi Lịch Viễn xem.”
Khương Thục Đồng đáp ứng.
Ở bên kia.
“Lịch Viễn, Tiểu Cửu không phải là em họ của anh sao? Nhà cô ấy thế nào? Cô ấy từng nói qua ba mẹ mình không? Em cũng chưa từng để ý, hôm nay nghe mẹ nhắc đến đấy!” Cố Tam Nhi đi vào phòng bếp, ôm lấy lưng Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn không mặc áo, anh ở trần nấu ăn cho Tam Nhi.
“Cô ấy không cho phép nói!” Nam Lịch Viễn cười.
Cố Tam Nhi ngừng lại một chút, “Đến em cũng không nói ư?”
“Cầu anh”
“Cầu anh thế nào?”
“Em nói xem cầu thế nào?”
Cố Tam Nhi ôm lấy anh bắt đầu hôn, Nam Lịch Viễn ý loạn tình mê, đem thân thế của Tiểu Cửu nói cho cô, Tam Nhi ngẩn ra một hồi.
Bao nhiêu năm nay, cô lần đầu tiên gặp được một người con gái, thân thế còn cao hơn so với cô một cái đầu. Hơn nữa, năng lực của Tiểu Cửu lại mạnh như vậy.
Cố Tam Nhi đột nhiên cảm thấy, anh hai mình không với tới nổi Tiểu Cửu rồi, Tiều Cửu người ta cái gì cũng tốt, anh cô sao lại bỏ qua vậy chứ?
Anh ấy cho dù chủ động theo đuổi người ta, người ta cũng chưa chắc thèm để ý đến anh.
Bây giờ thì tốt rồi, người ta theo đuổi anh, anh còn lên mặt gì chứ!
“Đừng nói cho người khác!” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Tam Nhi đồng ý.
Nếu như anh hai biết rồi, chắc chắn sẽ còn tránh xa Tiểu Cửu hơn nữa.
…
Sauk hi Cố Vi Hằng tắm xong, liền vào phòng của mình ngủ. Bởi vì tiệm karaoke kia khá gần nhà, nên buổi tối anh về đây ngủ.
Lúc sắp ngủ, điện thoại kêu lên.
Là số gia đình.
“Đại thần, anh ngủ chưa?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
Nick wechat của Miêu Doanh Cửu là Miêu Gia Tiểu Cửu, cái tên này quá dễ nhận ra rồi, Miêu gia, lại còn tiều Cửu. Lại thêm trước đây cô đối với Cố Vi Hằng có tâm như vậy, anh cho rằng đây là Tiểu Cửu cố ý.
“Vừa mới về/”
“Đại thần đi đâu sao?”
“karaoke”
Nửa phút sau, Miêu Doanh Cửu lại hỏi: “Đại thần đi chơi gái sao?”
“Ừm”
Miêu Doanh Cửu ngần người nhìn câu trả lời, một lúc sau cô nhắn lại, “Ừm”.
Trong lòng cô nghĩ, có lẽ đàn ông đều như nhau, tất cả đàn ông đều thích chơi gái.
Cố Vi Hằng cũng không ngoại lệ.
“Anh chơi gái vậy không cảm thấy có lỗi với vợ tương lai của mình sao?”
“Đã thành thói quen rồi. Tôi đời này không kết hôn, sẽ không có lỗi với bất kỳ ai/”
“Tại sao không kết hôn?”
“Không có hứng thú với phụ nữ. Công việc rất bận, cũng rất áp lực!”
Sau đó anh liền ngủ mất, hôm nay thực sự rất buồn ngủ.
Từ đó đến khoảng một tuần sau, Cố Vi Hằng lại phải đi kí đến mấy hợp đồng, công việc rất bận, thường phải làm việc đến tận nửa đêm.
Cả một tòa nhà to lớn cực kì an tĩnh, chỉ nghe thấy âm thanh gõ bàn phím, âm thanh viết giấy xoèn xoẹt, Cố Vi Hằng nửa đêm lại lấy thuốc ra hút.
Sau đó anh lái xe về trang viên.
Nhận được giấy mời của Thẩm Dương là một tuần sau.
Nói là công ty k&d vừa mới thành lập ở Trung Quốc, vẫn chưa tổ chức một buổi tiệc chính thức, nên chọn một ngày đẹp trời để mời Cố tổng ghé thăm. Suy cho cùng, Cố tổng đã từng đặt hàng ở k&d với số lượng lớn, lượng hàng này vô cùng quý trọng, những mấy trăm vạn.
“Cậu sao lại mời anh ta? Đừng tưởng tớ không nhìn ra mưu đồ của cậu!” Miêu Doanh Cửu đối với cách làm này của Thẩm Dương không hề hài lòng chút nào.
“Hả? Cậu nhìn ra sao? Tớ có ý gì?” Thẩm Dương năm nay hai bảy, hai tám tuổi. Cô rất xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa gu thời trang lại luôn đi trước thời đại, nên xưa nay đối với thời trang vô cùng có để tâm nghiên cứu.
Cả hai người đều là người có cốt khí rất tương đồng.
“Tác hợp cho tớ và anh ta! Thật ra không có gì cần phải tác hợp hết. Tớ quá thất vọng về anh ta rồi! Không theo đuổi anh ta nữa!”Miêu Doanh Cửu hất hất tay nói, ‘Với lại, tớ dám chắc, loại tiệc này, anh ta cũng sẽ không đến!”
“Cậu nhầm rồi! Hôm nay thư kí anh ta mới xác nhận với tớ, anh ta sẽ đến! Với mục đích gì, thì tớ không biết!”
Miêu Doanh Cửu ngẩn người ra một lúc, anh ta sao lại đến?
Cố Vi Hằng sao lại đến tham dự buổi party không liên quan gì đến anh ta?
Theo logic thông thường, người kiêu ngạo như anh ta, đáng lẽ sẽ không đến chứ!
Mà chuyện này là bởi vì Thẩm Dương đã tìm đến anh ta, nói là cảm ơn ân tình ngày hôm đó đã nhặt được Bảo Bảo, nói là vì chuyện này là Tiều Cửu đều gấp sắp khóc đến nơi rồi, biết được chó đã tìm lại được nên vui vẻ không thôi.
Cố Vi Hằng trầm mặc, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên, mất chó không phải là vì muốn bẫy anh!
Chuyện này càng minh chứng, luận điệu…”Anh không bằng chó” là chính xác!
À~
Vốn là Cố nhị công tử cao cao tại thượng, nhưng vi một bụng ấm ức, nên đáp ứng đi tham gia.
Với lại, nghe nói hôm nay Tô Khả Nhi cũng đi!
Suy cho cùng là Thẩm Dương là nữ chủ nhân đứng ra tài trợ, đi cũng bình thường.
Cố Vi Hằng vì không muốn cô ta hồ ngôn loạn ngữ, nên mới đi. Với lại gần đây thực sự có chút mệt mỏi, nửa đêm lại khó ngủ, nên nhân cơ hội này ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt.
Anh cũng không đặc biệt thay áo quần gì, tùy tiện mặc một cái áo sơ mi đen, tay xốc vào túi quần đi đến nơi tổ chức buổi tiệc, nhìn khắp nơi tìm bóng dáng Tô Khả Nhi nhưng không thấy.
Anh tìm một góc ngồi xuống, lấy một lon bia cầm lên. Không dự định sẽ khiêu vũ, có thể lát nữa Dương Liễu gọi điện đến là anh phải đi liền.
Tô Khả Nhi xuất hiện, toàn thân là một bộ áo quần lấp lánh sáng, chắc chắn là một trò chơi hay. Cô hình như đang khiêu vũ cùng ông chủ Diêu tổng, nói chuyện rât vui vẻ.
Cố Vi Hằng không có cảm giác gì.
Thẩm Dương là người sáng lập nên công ty, bắt đầu lên đài phát biểu, nói rằng cô cùng bạn cô cùng sáng lập nên công ty này, lúc bắt đầu mọi chuyện cũng không dễ dàng gì, sau đó giới thiệu đến tổng thiết kế của công ty Miêu Doanh Cửu lên đài.
Ánh mắt của Cố Vi Hằng đột nhiên nhìn lên, chính xác mà nói, là khí thể cường đại của Miêu Doanh Cửu thu hút anh phải nhìn lên.
Một thân váy ôm màu đỏ đậm làm cho thân hình cô cao thêm ra, tóc buông rũ đằng sau. Cái khí thể “Nữ vương” đó như mặt trời soi sáng ngàn dặm. Cho dù mười Tô Khả Nhi, thậm chí là hai mười Tô Khả Nhi hợp lại cũng không sánh bằng cô. Cố Vi Hằng cảm thấy, Miêu Doanh Cửu cực kì có khí thế của một “Nữ tổng tài bá đạo”, cho nên, trước mặt nữ vương bá đạo này, anh không bằng chó!
Cô uyển chuyển nghiêng mình chào mọi người dưới khán đài, “Cảm ơn tất cả mọi người đã tham dự buổi tiệc hôm nay!”
Thẩm Dương là người chủ trì hôm nay, sau khi tuyên bố xong thì bắt đầu xuống khán đài tiếp tục khiêu vũ. Cố Vi Hằng vẫn luôn ngồi bên cửa sổ, trong tay vẫn cầm chai bia đang uống dở, mắt nhìn ra dòng xe tấp nập ngoài đường, đèn đuốc sáng rọi.
Tô Khả Nhi không biết khi nào thì đi đến bên người anh, nhân lúc anh không chú ý, liền ngồi lên chân anh.
Cố Vi Hằng nhíu mày: “Bước xuống!”
“Ở trong nhà cũng đã ngồi lên rồi, ở đây đến “ngồi” cũng không được “ngồi” sao?” Tô Khả Nhi vòng tay ôm lấy cổ Cố Vi Hằng.
Thực sự mà nói, Cô Vi Hằng vốn dĩ sẽ không phản cảm như vậy, chính xác giống như Tô Khả Nhi nói, anh và cô ta đã làm qua mấy trăm lần rồi, ngồi trên đùi anh, cùng bình thường như nhà người ta ăn cơm vậy.
Miêu Doanh Cửu nhấc váy dài của mình bước đến, nhẹ nhàng cười nói: “Đây là đang muốn đóng phim cấm sao?”
Cô biết hôm nay Cố Vi Hằng sẽ đến, lúc này ở trên khán đài cô liếc mắt đã nhìn thấy anh rồi, khí chất lạnh lùng không giống ai.
Trên mặt cô, theo ánh sáng đèn điện, trơn bóng mịn màng, thu hút ánh mắt của Cố Vi Hằng, mặc kệ Tô Khả Nhi vẫn đang ngồi trên chân. Tổ Khả Nhi hận chết Miêu Doanh Cửu, người phụ nữ này nơi nơi đều đè ép cô. Tô Khả Nhi càng ôm chặt cổ Cố Vi Hằng hơn, “Muốn không? Vũ hội kết thúc chúng ta đi nhà em nhé. Đến nhà tôi rồi, Miêu tổng còn muốn quản chuyện không? Có cần gửi video xem không?”
Cố Vi Hằng vẫn luôn nhìn cảnh ngoài cửa sổ uống bia.
Anh vẫn còn rất tức giận, đại khái vẫn đang tức cái câu “Người không bằng chó” đó, cho nên cố ý không đẩy Tô Khả Nhi ra khỏi người.
Miêu Doanh Đồng cười, nhẹ liếc Cố Vi Hằng nói, “Thế à? Nhị bảo bảo?”
Cố Vi Hằng nhíu mày, quay mặt lại, vừa nãy cô ta nói cái gì? Nhị bảo bảo?
Anh và chó của cô ta cùng một cấp bậc?