Mục lục
Rất Yêu, Rất Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong nhận thức và thế giới của Lệ Truyền Anh, trước giờ cô đều thích những chuyện mà bản thân có thể nắm bắt được.

May mà ở đại đa số mọi chuyện, cô đều có thể nắm bắt được, cũng có lẽ trời sinh là số mệnh phải luôn lo lắng, phải đích thân làm mọi chuyện mới yên tâm.

Ban đầu cô cho rằng, Văn Điện Thanh cô đã nắm chắc rồi, Đường Tiềm cô cũng nắm chắc rồi.

Bởi vì tài sản xấp xỉ nhau.

Nhưng cô đã lầm to rồi!

Cô chưa từng nghĩ đến, có một ngày, cuộc đời cô sẽ xuất hiện một người như Minh Nguyên, tuổi tác nhỏ hơn cô, giàu có hơn cô, vả lại, Lệ Truyền Anh thường cảm thấy cô không đủ hiểu về anh.

Tài sản của Minh Nguyên cô không hiểu rõ, con người của Minh Nguyên, cô cũng không hiểu rõ.

Tóm lại, Minh Nguyên, là một người cô hoàn toàn không thể nắm chắc được.

Mọi người đều nói, phụ nữ là một quyển sách, nhưng cô cảm thấy, Minh Nguyên mới là một quyển sách, muốn cô phải đọc hiểu sâu sắc.

Mỗi lần gặp Minh Nguyên, đều có một thứ cảm giác mê hoặc như vậy.

Đặc biệt, thông qua chuyện của Đường Tiềm, Lệ Truyền Anh cảm thấy rất chán nản, đàn ông không phải không cờ bạc gái gú là đàn ông tốt, hẹp hòi tính toán từ trong nội tâm cũng không được xem là đàn ông tốt.

Nếu Đường Tiềm có thể tìm được một người phụ nữ cũng hẹp hòi như vậy, có lẽ hai người qua lại với nhau cũng rất có thể có tương lai.

Nhưng rõ ràng Lệ Truyền Anh lại không phải là người như vậy.

Tính tình của cô, trong đầu thường rất ít khi chất chứa những chuyện trong cuộc sống.

Lời nói “chia tay” với Đường Tiềm, vẫn chưa nói ra, có điều trong lòng cô, đã quyết định như vậy rồi.

Cô chỉ cảm thấy khoảng thời gian hai lần thay đổi đàn ông có chút gần nhau, sợ người khác sẽ nghĩ rằng bản thân là một cô gái không đàng hoàng.

Minh Nguyên vẫn còn đang lau tóc mình, hời hợt nói một câu, “Viện phó Lệ ức hiếp người như vậy sao?”

Anh vẫn đang quay lưng, đều không nhìn Lệ Truyền Anh.

“Tôi đã ức hiếp ai chứ?” Lệ Truyền Anh vẫn luôn xách túi, đứng trước cửa, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Cô đang nghĩ, chuyện Viện nghiên cứu cần tài trợ, nhất định là Viện phó Tăng nói với Minh Nguyên.

“Chà đạp lên sự chân thành của người khác! Xử lý không chút tình nghĩa.”

“Cậu nói gì, tôi không hiểu” Lệ Truyền Anh nói.

“Không hiểu cũng đúng. Trước giờ chị không thích hiểu tấm lòng của người khác, suốt ngày sống trong thế giới của bản thân mình!”

Lệ Truyền Anh cúi đầu cười, nói thẳng ra là cô ích kỉ chẳng phải được rồi sao?

Có điều, cô vẫn không hiểu câu nói của Minh Nguyên rốt cuộc là ý gì.

Lệ Truyền Anh cầm túi xách của mình, ngồi lên phía cúi giường, lưng hướng về phía Minh Nguyên.

Minh Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, “Chị hôm nay định thế nào? Kiện tôi cưỡng hiếp, làm tôi mất cả người lẫn tiền?”

Lệ Truyền Anh cũng cười nhẹ, “Tôi lại không ngốc như vậy, tôi chuẩn bị kiện cậu dùng tiền uy hiếp tôi nói ra bí mật của công nghệ hàng không vũ trụ, tôi cũng đã mang theo cả bút ghi âm rồi, không ngờ là cậu! Là cậu không để Viện trưởng nói với tôi?”

“Phải”

Minh Nguyên lau tóc xong, quăng khăn lông lên giường, dọa Lệ Truyền Anh một phen hú vía.

Dọa đến nỗi làm cô từ trên giường ngồi dậy, mặt hướng về phía Minh Nguyên.

Minh Nguyên cũng quay đầu lại, lấy ra một thứ gì đó từ dưới gối, anh cười khoan dung, “Sao vậy? Dọa chị rồi sao?”

Tim Lệ Truyền Anh bắt đầu đập rất nhanh.

Minh Nguyên vẫn chỉ quấn một chiếc khăn tắm, anh rốt cuộc muốn làm gì?

Tuy là theo ý của Viện trưởng, Lệ Truyền Anh đã nghĩ người tài trợ thành một người đàn ông trung niên bụng phệ xấu xa.

Có điều Minh Nguyên mà, thì lại là chuyện khác rồi.

“Không -- không có” Lệ Truyền Anh nhìn chằm chằm xuống đất nói.

“Chị có thể nói cho tôi nghe nội dung mà chị muốn nghiên cứu, tôi phải thu lợi nhuận.” Minh Nguyên nói.

“Cậu muốn nghe à?” Lệ Truyền Anh vô cùng kinh ngạc nhìn Minh Nguyên.

Viện nghiên cứu rất hiếm khi tìm được nhà tài trợ, cho dù là nghiệp vụ liên quan, Lệ Truyền Anh cũng không nói nhiều, bởi vì người khác -- nghe không hiểu.

Rất hiếm người có thể nghe hiểu một câu của công nghệ hàng không vũ trụ, huống hồ gì là nửa câu.

“Cậu có biết lắp đặt của Copper Clad Laminate (CCL) và phanh máy bay không?” Lệ Truyền Anh vẫn như ban nãy, đứng ở đó.

Bây giờ người ngồi lên vị trí ban nãy của Lệ Truyền Anh đã đổi thành Minh Nguyên rồi.

Anh hai tay chống phía sau, nhìn chằm chằm Lệ Truyền Anh, sau đó lắc lắc đầu, “Không biết!”

Không có chút xấu hổ gì về chuyện không hiểu gì hết, ngược lại cảm giác có một kiểu “Tôi chính là không hiểu, chị có thể làm gì được tôi”

“Vậy định luật vạn vật hấp dẫn của Newton cậu biết mà phải không?” Lệ Truyền Anh lại hỏi.

“Biết sơ”.

Lần này Lệ Truyền Anh đã tìm được người tình nguyện nghe cô kể thiết kế tương lai của mình rồi, nói đến quả thực là liên tục không ngừng nghỉ, ban đầu phát hiện không gian tưởng tượng của cô cực kì tốt, sẽ ở trong tình huống không có gì cả, không có cơ sở tưởng tượng ra vài bình phản ứng hóa học, nói trong những chiếc bình phản ứng này là cái gì, chiếc bình khác lại là gì.

Vả lại, lúc cô tiếp tục nói, Minh Nguyên phát hiện, cô không nói sai vị trí của bình phản ứng hóa học.

Khả năng tưởng tượng không gian, là sự biểu hiện của chỉ số thông minh cao.

Cũng có thể chuyện “nhìn người” gì đó, so với những chuyện này, là đang múa rìu qua mắt thợ rồi, cho nên Lệ Truyền Anh đã lơ là.

Anh cảm thấy người có chỉ số thông minh cao, thật sự rất thú vị.

Minh Nguyên không kìm lòng được cúi đầu cười một cái.

Lệ Truyền Anh dừng lại, ban nãy cô đang đi qua đi lại, chìm đắm trong thực nghiệm của bản thân.

“Sao vậy? Minh tổng” Lệ Truyền Anh hỏi.

“Chị qua đây” Minh Nguyên vẫn ngồi đó.

Lệ Truyền Anh đứng trên tấm thảm phía trước cách đó không xa.

“Chẳng phải cậu muốn nghe viễn cảnh tương lai sao? Bảo tôi qua đó làm gì?” cô hỏi.

“Tôi cũng nói rồi, chị hôm nay là đến ngủ với tôi! Chi phiếu một trăm triệu ở đây, chỉ còn thiếu chữ kí của tôi thôi!” Minh Nguyên nói.

Lệ Truyền Anh cắn chặt răng, đã ngủ cùng mới Minh Nguyên không chỉ một lần rồi, đều là cô chủ động.

Lần ngủ chung này, có thêm điều kiện, làm cô cảm thấy rất khó chịu, giống như cô là một vật phẩm, để hoán đổi giá trị tương đương vậy.

Cô cực kỳ ghét loại “giao dịch tình và tiền” này, so với việc uống say làm bậy còn tồi tệ hơn gấp tỉ lần.

Vốn cho rằng Minh Nguyên chịu nghe cô kể chuyện nghiên cứu, chắc cũng không phải là một tên đáng ghét, không ngờ mà -- quạ trong thiên hạ đều đen.

Trong lúc Lệ Truyền Anh đang cau mày.

Minh Nguyên đứng dậy, kéo Lệ Truyền Anh lại.

Lệ Truyền Anh phút chốc ngã vào lòng Minh Nguyên, ngồi lên đùi anh.

Thân dưới của anh chỉ quấn khăn tắm.

Lệ Truyền Anh không dám nhìn chỗ đó.

“Lần trước không phải chị nói tôi muốn chị làm gái sao, bây giờ, tôi chính là muốn chị làm!” Minh Nguyên nói.

“Minh Nguyên, cậu đừng vô sỉ!” Lệ Truyền Anh nói, “Trước đây bị dáng vẻ lịch sự vô hại của cạua lừa rồi!”

“Chính là lừa đấy, thế nào?” Minh Nguyên bắt đầu cởi từng nút áo của Lệ Truyền Anh.

Lệ Truyền Anh thật ra có thể phản kháng, nhưng có quỷ mới biết, tại sao cô không phản kháng, chỉ là nhìn chằm chằm chân của Minh Nguyên.

Đôi chân trần của anh, đạp trên tấm thảm, loáng thoáng nhớ rằng, chân anh rất nóng, giống như nguồn nhiệt, thêu đốt cô.

Quan trọng nhất là, cô bây giờ đã quyết định chia tay với Đường Tiềm rồi.

Trong một mối tình, cô sẽ không làm chuyện “bắt cá hai tay”, trừ khi một cuộc tình đã kết thúc rồi.

“Trước đây, đều là chị ngủ với tôi, lần này, tôi ngủ với chị, được chứ?” Minh Nguyên hỏi.

Đầu Lệ Truyền Anh lại hướng lệch ra ngoài.

Sao mỗi lần ngủ chung với Minh Nguyên, một chút phản cảm cũng không có vậy?

Minh Nguyên bế cô lên giường.

Về chuyện cô và Đường Tiềm, Minh Nguyên không hỏi câu nào.

Lệ Truyền Anh chưa từng với người đàn ông khác, tại sao mỗi lần cùng với Minh Nguyên đều phối hợp ăn ý như vậy?

Làm cô thần hồn điên đảo, suýt chút quên đi thân phận của bản thân.

Đây là một lần lừa tình của Minh Nguyên, một trăm triệu chỉ là danh nghĩa, để Lệ Truyền Anh đến mới là thật.

Lúc trời sáng, Minh Nguyên từ phía sau sờ vai của Lệ Truyền Anh, “Chị và anh ta chia tay chưa?”

“Sắp chia tay rồi!”

“Vì tôi?”

“Không phải, rất nhiều chuyện, không hợp nhau! Qua lại thân mật cảm thấy tính cách bủn xỉn, thô tục, người quang minh lỗi lạc không nhiều.” Lệ Truyền Anh tự cảm nhận nói.

“Đợi chị và anh ta chia tay rồi hãy nói!” Nói xong, anh từ trên giường đứng dậy, ký tên lên tờ chi phiếu, để vào trong ví tiền cho Lệ Truyền Anh.

Lệ Truyền Anh vẫn luôn dùng tầm mắt nhìn, không nói gì.

Cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy, trời chỉ mới tờ mờ sáng.

Hai người cùng chia tay nhau trước cửa khách sạn.

Xe của Đường Tiềm đậu từ xa, đã nhìn thấy cảnh này.

Hôm qua anh đến nhà Lệ Truyền Anh, dù sao hôm qua hai người đã cãi nhau rất dữ dội, anh muốn níu kéo.

Lệ Truyền Anh đối với anh, đối với công ty anh mà nói là một báu vật.

Anh nhìn thấy xe của Lệ Truyền Anh quay đầu, đến khách sạn, anh nhìn thấy rồi.

Cả đêm đều không trở ra.

Đường Tiềm chụp lại ảnh của Lệ Truyền Anh và Minh Nguyên.

Anh không biết tại sao lại chụp, nhưng anh biết, những bức ảnh này sau này đều có dịp để dùng đến.

Đường Tiềm từng rất thích Lệ Truyền Anh, thậm chí sau khi Lệ Truyền Anh nói tên của Minh Nguyên, vẫn rất rất thích, nhưng dần dần, từ sau khi Lệ Truyền Anh nôn trên xe của anh, anh nhìn Lệ Truyền Anh thế nào cũng không vừa mắt.

Huống hồ gì, bây giờ cô còn duy trì mối quan hệ yêu đương mờ ám này với Minh Nguyên.

Minh Nguyên, Lệ Truyền Anh --

Đoán là đã không còn mờ ám nữa rồi, sắp công khai rồi!

Lệ Truyền Anh đến Viện nghiên cứu, nói với Viện trưởng, đã lấy được chi phiếu rồi.

Viện trưởng vui mừng khôn xiết, nhìn Lệ Truyền Anh, “Cô và anh ta --”

“Tôi kể cho anh ta nghe thiết kế hàng không vũ trụ và lực vạn vật hấp dẫn cả một đêm, thật là hiếm có! Tôi vốn đã đem sẵn bút ghi âm, chuẩn bị đem thủ đoạn xấu xa hèn hạ của anh ta ghi âm lại, sau đó đi kiện anh ta, thật không ngờ, gặp được một quân tử” Lệ Truyền Anh giả vờ nói.

Dù sao chuyện này cũng liên quan đến danh tiếng của cô và Minh Nguyên.

Viện trưởng bán tín bán nghi, lại không phải là đi ngủ cùng nhau?

Chiều sau khi tan ca, Lệ Truyền Anh đến công ty của Đường Tiềm, hôm nay đến chỉ có một mục đích -- chia tay.

Đường Tiềm vẫn ngồi trên ghế trong phòng làm việc, “Truyền Anh, chúng ta ràng buộc với nhau như vậy, em không thể nói chia tay là chia tay được”

“Anh muốn thế nào?” Từ lần trước Đường Tiềm bộc lộ ra tính tình tiểu nhân của anh ta, Lệ Truyền Anh cũng chẳng thèm nói chuyện đàng hoàng với anh.

“Không thể vì tối qua em ngủ cùng người đàn ông khác một đêm, ngoại tình rồi, hôm nay đến chia tay anh, anh liền đồng ý, trên thế giới này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?” Đường Tiềm ngẩng đầu lên, nhìn Lệ Truyền Anh.

Mặt Lệ Truyền Anh tím tái, “Đường Tiềm, anh điều tra em?”

“Sao lại dùng từ điều tra khó nghe vậy, em nên nói “quan tâm”! Anh quan tâm em như vậy, hôm qua muốn đến thăm em, nhìn thấy em đến khách sạn, tìm người đàn ông khác rồi! Cả đêm không trở ra, nam nữ ở cùng nhau, có thể làm gì chứ? Nghĩ cũng biết, huống hồ, hai người trước đây là bạn để làm tình, là tình cảm tái hợp? Hay là không chịu được sức hút của hóoc môn của cơ thể, lại đàn đúm với nhau rồi?”Đường Tiềm hỏi.

Lệ Truyền Anh tương kế tựu kế, nói một câu, “Không sai! Đường Tiềm, anh không được, không thể thỏa mãn được em! Cũng không thể vì anh bất lực, em lại phải nhịn vậy cả đời phải không? Bây giờ em chính thức đề nghị, chia tay! Bảy mươi phần trăm trước đây anh chưa đưa, em cũng không cần nữa! Như vậy được rồi chứ?”

“Em đi rồi, công ty của anh không thể xoay sở được!” Đường Tiềm nói.

Lệ Truyền Anh bây giờ mới hiểu, Đường Tiềm mở công ty này, đều vì cô.

Muốn vắt kiệt cả con người cô.

Cô nói anh tại sao công ty công nghệ sinh học để đó cũng không mở, lại muốn mở công nghệ hàng không chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK