Anh đặt Kiều Duyệt Nhiên vào ghế sau.
“Anh muốn làm gì?” Kiều Duyệt Nhiên kinh hoảng kêu lên.
Mặc dù đã từng ngủ với nhau nhưng đó là do hai bên tự nguyện, mặc dù là vì tiền nhưng cũng không ai cưỡng ép ai.
Miêu Doanh Đông bắt đầu xé quần áo của Kiều Duyệt Nhiên. “Lần này thì sao? Muốn bao nhiêu?”
Kiều Duyệt Nhiên đang định nói buông cô ra thì môi đã bị anh chặn lại.
Anh rất điên cuồng, lúc Kiều Duyệt Nhiên khô khốc đã mạnh mẽ tiến vào, Kiều Duyệt Nhiên rất đau, rất đau nhưng anh căn bản là đang trút giận trên người cô nên không ngó ngàng gì tới.
Sau khi xong chuyện Kiều Duyệt Nhiên đặt tay lên trán, cô khóc.
Áo cô xốc xếch, quần áo thân trên bị kéo qua ngực, phía dưới không còn một mảnh vải.
Một cô gái sức yếu, cuối cùng cũng không phải đối thủ của Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông cầm lấy ví tiền, ném tất cả số tiền bên trong lên người Kiều Duyệt Nhiên. “Tôi với cô cho đến bây giờ đều là ăn bánh trả tiền. Chỗ này đều là của cô.”
Những tờ tiền giấy rơi lả tả trên người Kiều Duyệt Nhiên.
Giờ phút này Kiều Duyệt Nhiên hận bản thân không thể coi như mình đã chết rồi.
Cô không có bất kỳ chút tôn nghiêm nào.
Miêu Doanh Đông ngồi vào ghế lái, mở cửa sổ phía trước, rút ra một điếu thuốc.
Xe của ngươi này, Kiều Duyệt Nhiên một khắc cũng không muốn ở lại.
Cô nhịn đau ngồi dậy mặc quần áo.
Qua gương chiếu hậu, Miêu Doanh Đông ngồi phía trước híp mắt nhìn người đàn bà phía sau đang mặc quần áo.
Anh thấy cô nhặt từng tờ, từng tờ tiền lên để vào túi xách.
Miêu Doanh Đông cười nhạt một cái, quả đúng là thiếu tiền!
Kiều Duyệt Nhiên thút thít bỏ tiền vào túi xách, cô nói với Miêu Doanh Đông một câu: “Anh Miêu, chúng ta giao dịch sòng phẳng, không ai nợ ai. Tôi xong việc rồi.”
Nói xong cô đi xuống xe, muốn nôn nhưng lại không nôn ra được gì.
Miêu Doanh Đông lạnh lùng nhìn cô rời đi.
Kiều Duyệt Nhiên lảo đảo trở lại kí túc xá rồi nằm vật lên giường.
Cô rõ ràng cảm giác có vật gì đè ở thắt lưng nhưng lại mệt mỏi không muốn ngồi dậy.
Bạn cùng phòng thấy bộ dạng của Kiều Duyệt Nhiên như vậy liền nói: “Nhiên, hôm nay Ethan vội tới đây đưa đồ cho cô. Trông anh ấy thật đẹp trai nha.”
Bạn cùng phòng của cô vẫn còn gật gù đắc ý. Kí túc có bốn người thì hai người hôm nay cuối tuần không về, phải đến thứ hai mới quay lại.
“Ừ.” Kiều Duyệt Nhiên quay mặt vào tường, một giọt nước mắt rơi trên gối. Cô nhanh chóng lau đi.
Cô hận Miêu Doanh Đông, sớm biết thế này cô đã không tới nhà anh.
Không muốn có bất kỳ liền quan gì đến anh cả.
Đúng là anh có tiền, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.
Lần nào anh cũng có bản lĩnh chà đạp tôn nghiêm của cô ở dưới chân.
Kiều Duyệt Nhiên ở trong phòng trọ ngủ một giấc thật dài.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là tám giờ.
Cô gọi điện cho Tam Nhi bảo hôm nay cô bị ốm không tới nhà cô ấy được.
“Có nghiêm trọng không? Có cần mời bác sĩ đến khám không?” Tam Nhi ân cần hỏi.
Sự quan tâm của Tam Nhi khiến Kiều Duyệt Nhiên rất xúc động, cả đời này, bất luận Tam Nhi có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
“Không cần đâu. Hôm qua mệt mỏi không nghỉ ngơi tốt nên bị cảm thôi.” Kiều Duyệt Nhiên ho khan một tiếng, không phải cố ý, là cô ho thật.
“Vậy nghỉ ngơi cho khỏe đi. Đúng rồi, hôm qua mình bảo anh cả đem sách qua cho cậu, đã nhận được chưa?”
Tam Nhi lại hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên ngồi trên giường cười ngây ngô. “Nhận được rồi. Cảm ơn cậu nhé, cậu lúc nào cũng để ý đến chuyện của tớ.”
“Ừ, nghỉ ngơi cho khỏe nhé.” Tam Nhi cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy Kiều Duyệt Nhiên mới phát hiện thứ hôm qua mình nằm vào là mấy cái áo sơ mi.
Thật là mỉa mai, đúng lúc cô muốn dùng cả đời để hận anh thì lại thấy mấy cái sơ mi này.
Cái nào cũng được gấp chỉnh tề, trong đó có quần áo cô giặt cho anh, cô nhìn liền nhận ra ngay. Nước giặt này là cô cùng anh đi mua, có mùi hoa cỏ nhàn nhạt hòa lẫn mùi dược phẩm. Cho dù trên quần áo còn mùi thơm nhưng cũng không che được mùi nam tính, cùng hooc môn đàn ông.
Cô và anh đã cùng chung chăn gối năm đêm, năm đêm này Kiều Duyệt Nhiên đã ghi nhớ thật rõ ràng mỗi một tấc trên thân thể Miêu Doanh Đông. Để sau này có thể lấy lòng anh.
Nhưng bây giờ, không cần nữa rồi.
Kiều Duyệt Nhiên cầm cây kéo lên, cắt những chiếc sơ mi ra rồi dùng kim khâu thành những cái áo sơ mi cho bé trai.
Chi dù cô hận anh tận xương tủy nhưng bọn nhỏ ở cô nhi viện vẫn cần quần áo.
Chỉ là như vậy.
Không liên quan đến yêu hận, chỉ là nguyên liệu để làm quần áo.