Nhưng cô không có tư cách để giận dỗi, cũng không có lý do để nổi điên.
Chỉ gật đầu, viện lý do: “em đi ngủ, điện thoại anh sáng lên riết, em chỉ muốn tắt nó thôi...”
Miêu Doanh Đông nhìn cô, “nói dối!”
Cô nói dối trước mặt anh, anh nhìn là đã biết ngay, dù sao anh đã từng tuổi này rồi, kinh nghiệm là ở chỗ này.
Miêu Doanh Đông cảm thấy bây giờ mình có hơi biến thái, chẳng hạn như câu nói “bữa khác ngủ thử với một em xem sao”, muốn kích động Kiều Duyệt Nhiên, xem cô có thể chịu đựng tới mức nào.
Anh hình như đang muốn trả thù cô, mục đích cô tiếp cận anh không có trong sáng!
Kiều Duyệt Nhiên cố ý tiếp cận anh, lên giường có mục đích, anh có một thứ cảm giác bất lực giống như tay không đấm vào không khí.
Vì thế anh đang trả thù cô.
Nhưng anh lại không ngờ lúc đó tình cảm của anh đối với cô không có quá sâu đậm.
Miêu Doanh Đông không biết anh đang trả thù là cái gì, hình như trong mối quan hệ giữa anh và Kiều Duyệt Nhiên, ngay từ khi mới bắt đầu, người động lòng là cô ấy, người yêu sâu đậm cũng là cô ấy, như thế anh mới có thể kéo dài trò chơi, mới có thể không lãng phí những chuyện anh đã làm.
Trong trò chơi này không có phân chia ai thắng ai bại.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn đang cúi đầu.
Miêu Doanh Đông gửi tin nhắn cho Cố nhị: buổi sáng bận rộn quá, không có thời gian nói dông dài. Tiểu Cửu đến rồi hả?
Cố nhị nhìn chằm chằm vào điện thoại, chờ tin trả lời của Miêu Doanh Đông: Ây da, đại ca à, sao giờ mới trả lời chứ? Buổi sáng bận gì vậy?
Miêu Doanh Đông: Đi ra ngoài ăn cơm, quên mang theo điện thoại.
Cố nhị: Đại ca, nói anh cố ý để quên điện thoại, tôi không tin, từ đó giờ anh làm việc gì đều không bao giờ quên, Doanh Doanh đến rồi, đang chuẩn bị đến nhà mẹ tôi ăn cơm.
Miêu Doanh Đông tắt máy, không nói day dưa với Cố nhị nữa.
Cố nhị nói rất đúng, từ đó giờ anh làm việc gì đều không bao giờ quên, kể cả điện thoại.
Kiều Duyệt Nhiên luôn cúi đầu ăn cơm.
Miêu Doanh Cửu đã đến biệt thự Bán Sơn, đương nhiên nhận được sự tiếp đãi vô cùng lịch sự, ban đầu muốn xuống bếp phụ, Khương Thục Đồng đương nhiên không cho, để cô ngồi nói chuyện với Cố Vi Hằng, gần cả năm trời hai người không gặp nhau mà.
Tuy nhiên Cố nhị vẫn cứ ôm cái điện thoại.
Doanh Doanh cảm thấy mình bị bỏ rơi.
Hiện tại cô đang ngồi bên cạnh Cố Vi Hằng, nói rằng, “rõ ràng là thú đội lốt người, cần chi phải mang kính, giả bộ chính nhân quân tử!”
Cố nhị đã nhắn tin xong cho anh vợ, anh để điện thoại xuống, một tay gác qua vai Miêu Doanh Cửu, đầu dựa vào vai cô, từ dưới mặt Miêu Doanh Cửu nhìn lên, “cũng đúng, anh có phải là thú đội lốt người hay không, em có quyền phát ngôn nhất!”
Miêu Doanh Cửu mặt đỏ ửng lên, “đồ không biết xấu hổ!”
Cố nhị biết trong lòng cô đang suy nghĩ xem anh vừa nhắn tin cho ai, nhưng anh lại không nói.
Cứ để cho trong lòng cô bứt rứt không chịu được, ghen cho đến chết.
Anh đùa giỡn một người phụ nữ, điều đó thật sự không có gì để nói.
“Gần đây anh có bận lắm không?” Miêu Doanh Cửu hỏi anh.
“Không bận lắm.”
“Vậy hồi nãy cầm điện thoại không phải là đang sắp xếp công việc sao? Hay là gửi tin nhắn cho Triệu Thế Tổ.”
“Triệu Thế Tổ là con cháu thế hệ thứ hai, đi nước ngoài đánh golf rồi, anh không rảnh để quan tâm hắn, Hứa Thế An cứ theo đuổi anh, lúc đầu anh định làm mai cô ấy cho Triệu Thế Tổ, nhưng suy nghĩ lại, bên cạnh người anh em có người phụ nữ như thế cũng là tai họa, nên thôi.” Cố nhị nói chuyện rất thoải mái.
Cho nên xét về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, anh đối với anh vợ mình thật ra là một loại thủ đoạn.
Xem người phụ nữ này có thể chịu đựng được bao nhiêu sự ghen tuông, mới chứng minh tình yêu của họ sâu đậm đến mức nào.
Giống như đùa giỡn, thật ra người đàn ông này có thái độ không tự tin cho lắm.
Nhưng đa số phụ nữ đều đều không nhận thức được, cứ tưởng người đàn ông này đang khoe khoang, không nghiêm túc.
Nhưng nếu so sánh với Cố nhị, Miêu Doanh Đông còn tàn nhẫn hơn, càng làm tổn thương người khác hơn!
Bởi vì mục đích tiếp cận anh ban đầu của Kiều Duyệt Nhiên vô cùng không trong sạch, không trong sạch đến mức anh muốn giết cô.
Mặt Miêu Doanh Cửu lại đỏ bừng lên, “trong một năm nay rốt cuộc có bao nhiêu người phụ nữ theo đuổi anh hả?
Xem ra sắp muốn khóc!
Cố nhị mỉm cười, quỳ trước mặt Miêu Doanh Cửu, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, một tay vịnh vào gối cô, đẩy cằm cô lên, “đang ghen à?”
Miêu Doanh Cửu kiêu ngạo quay mặt đi, không thèm quan tâm Cố Vi Hằng.
“Đây không phải là thử thách của anh sao? Không phải em cũng luôn thử thách anh sao?” mắt Cố Vi Hằng rất rạng rỡ nhìn Miêu Doanh Cửu.
Quả nhiên người phụ nữ mạnh mẽ trong sự nghiệp, nhưng trong tình yêu lại là một cô gái bé nhỏ.
Cố nhị rất thích dáng vẻ Miêu Doanh Cửu lúc này.
Cô quay mặt, không thèm nhìn Cố nhị, nhưng một bên khuôn mặt cô nhìn rất đẹp, thể hiện sự trách móc sau cơn nóng giận và sự kiêu ngạo của một cô gái.
Tay Cố nhị ôm cổ Miêu Doanh Cửu, kéo cô lại gần đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy.
Khương Thục Đồng từ trên lầu nhìn thấy cảnh này, liền gọi điện thoại báo dì giúp việc đang nấu ăn trong nhà bếp, từ từ rồi mang đồ ăn tối ra, bảo Cố Minh Thành cũng đừng đi ra ngoài.
……
New York, Mỹ.
Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên ăn cơm xong, muốn về trường.
Khi qua đường, Miêu Doanh Đông đang móc chìa khóa xe ra.
Xe của anh đỗ ở bãi đỗ xe trong trường Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy rồi, hỏi một câu, “anh muốn đi hả? Ethan?”
Miêu Doanh Đông nghiêng đầu nhìn cô, “không nỡ hả?”
Kiều Duyệt Nhiên nhìn dòng xe tấp nập qua lại trước mặt, “hôm nay là cuối tuần rồi, anh cũng đi rồi!”
“Mới có sáng sớm à, còn thời gian cả ngày lận mà.” Miêu Doanh Đông nói.
Kiều Duyệt Nhiên không biết câu nói của anh có ý gì, không suy nghĩ nhiều.