Đỗ Minh Phụng cười nhạt, “Nếu như hắn ta không có ý định, tại sao mặt cô lại trắng bệt vậy?”.
“Tôi...” Khương Thục Đồng cảm thấy trong tay Đỗ Minh Phụng không thể nào có USB chứng cứ, thứ nhất Cố Minh Thành không nào sơ ý như vậy để lại điểm yếu cho người khác nắm, thứ hai, Đỗ Minh Phụng làm sao có được USB vẫn còn là một câu hỏi. Công trường là của Minh Thành, anh còn không có đoạn video, tại sao Đỗ Minh Phụng lại có, chuyện này không hợp lý.
Nhưng bây giờ cô muốn gọi điện cho Cố Minh Thành lại không có cơ hội, vì Đỗ Minh Phụng đang hăm dọa cô.
Khương Thục Đồng càng ngày càng cảm thấy Đỗ Minh Phụng đang lừa cô, muốn từ miệng Khương Thục Đồng khai ra sự thật, thế nhưng chuyện này, không có lửa sao có khói, Đỗ Minh Phụng rốt cuộc làm sao biết được.
“Đang nghĩ làm sao tôi có được USB này phải không? Là có một người lén quay lại, thấy tôi tuổi tác đã cao còn phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thấy đáng thương nên đã đưa video này cho tôi!” Đỗ Minh Phụng khẽ nhếch môi.
Khương Thục Đồng cảm thấy những lời nói này không hẳn là Đỗ Minh Phụng bịa ra, vả lại những lời này mấy ngày trước bà ta không hề nhắc đến, bây giờ sao lại nói ra? Nhất định là mấy ngày nay có người nào đó đã tìm gặp bà ấy.
“Cho tôi xem USB, chuyện này tôi không hề nghe nói, Minh Thành cũng không nói với tôi.” Khương Thục Đồng nói, vừa chỉ cái USB.
Bởi vì cô biết đây là chứng cứ duy nhất trong tay của Đỗ Minh Phụng, còn một điểm nữa, nếu thật sự có đoạn video tồn tại, vậy người quay video là ai?
“Ai đưa bà đoạn video?” bên kia bàn Khương Thục Đồng hỏi
“Muốn giết người diệt khẩu sao?”.
“Không, chỉ là con bà đã mất rồi, đây là chuyện đã rồi, sao bà không an hưởng tuổi già, lại nhất quyết muốn gây chuyện thế này? Nếu bà đưa USB cho tôi, nửa đời sau của bà tôi sẽ chịu trách nhiệm? Thế nào?” Khương Thục Đồng đang cùng Đỗ Minh Phụng chơi trò tâm lý, trận chiến này là dựa vào tố chất bên trong.
Quan trong nhất là Khương Thục Đồng không biết bên trong USB có video hay không, hay chỉ là Đỗ Minh Phụng dùng để che mắt người khác.
Đỗ Minh Phụng nhìn thấy dáng vẻ tái nhợt của Khương Thục Đồng, biết rằng USB là công cụ tuyệt vời để điều khiển được Khương Thục Đồng.
Bà cất lại USB, để trong túi áo bên người.
“Nói với Cố Minh Thành sau này phải nghe lời tôi, nếu không tôi để cho hắn biết mùi!”
Bà đã sớm đem chuyện ngày trước lúc bệnh tật, Khương Thục Đồn chăm sóc quên đi sạch, bây giờ điều duy nhất muốn làm là thay con trai báo thù.
Nếu như muốn khống chế Cố Minh Thành, tại sao Đỗ Minh Phụng không trực tiếp đến nói với Cố Minh Thành, mà lại tìm Khương Thục Đồng?
Rất rõ ràng, nếu như tìm Cố Minh Thành, Đỗ Minh Phụng chắc chắn không phải đối thủ của Cố Minh Thành, không chút uy hiếp với Cố Minh Thành, thậm chí còn làm bản thân bị ép chết.
Cho nên, bà tìm Khương Thục Đồng, bởi vì Đỗ Minh Phụng biết, Khương Thục Đồng thích Cố Minh Thành, rất quan tâm Cố Minh Thành, lại là phụ nữ, không hiểu rõ tình hình hôm đó, rất nhiều lời nói của Đỗ Minh Phụng cô không phân biệt được thật giả, ai đúng ai sai, trong lòng cô nhất định sẽ suy sụp.
Quả nhiên, Khương Thục Đồng không biết từ đâu ra sức lực, từ phía bên kia bàn trà với tay đến muốn lấy USB, Đỗ Minh Phụng cười nhạt: “Gấp thế, rất đơn giản, đem lời tôi nói cho Cố Minh Thành biết!”.
“Đưa tôi!” Khương Thục Đồng đột nhiên la lớn, bởi vì Đỗ Minh Phụng giấu đi không chịu đưa cô, sau một hồi tranh chấp, Khương Thục Đồng theo bản năng cầm lấy con dao gọt trái cây trên bàn, đâm vào người Đỗ Minh Phụng.
Lập tức máu chảy không ngừng!
Khương Thục Đồng ngẩn người, lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện như vậy, “leng keng” tiếng dao rơi xuống nền đất.
Đỗ Minh Phụng tay bịt vết thương trên ngực, đang giằng co, rên rỉ, vừa chỉ Khương Thục Đồng, “Cô... cô thật độc ác...”
Khương Thục Đồng cũng cảm thấy bản thân quá mất bình tĩnh, quá không lí trí, vì muốn xem đoạn video là thật hay giả lại đâm bị thương Đỗ Minh Phụng.
Khương Thục Đồng sững người vài phút, gọi 120 đưa mẹ chồng đi bệnh viện.
Đây là tội cố ý gây thương tích, phải bị tuyên án, phải bị tuyên án...
Trên xe 120 Khương Thục Đồng ôm lấy đầu, hối hận không kịp, chắc cảnh sát sẽ tìm cô rất nhanh, tội cố ý gây thương tích, không phải tranh chấp dân sự, cũng không phải những vụ án “không kiện cũng không ai để tâm”, bệnh viện nhiều người đều nhìn thấy rồi, trên ngực Đỗ Minh Phụng còn cắm dao, dự là sẽ có người báo cảnh sát nhanh thôi.
Thời khắc đó, Khương Thục Đồng cảm thấy trời đất đều sụp đổ.
Cô giết người rồi, thời khắc mất mặt này, cô không muốn để Cố Minh Thành biết, nhưng chuyện USB, cuối cùng vẫn là chuyện của anh, anh ấy không biết cũng không được.
Trong đầu Khương Thục Đồng rất hỗn loạn, rất rối rắm, không biết có nên gọi điện cho Cố Minh Thành không.
Xe rất nhanh đã đến bệnh viện, Khương Thục Đồng theo bác sỹ đưa Đỗ Minh Phụng vào phòng bệnh, không ngừng khóc thút thít, “xin lỗi, xin lỗi, mẹ... con không phải cố ý đâu...”.
Cô leo lên giường của Đỗ Minh Phụng khóc lóc, nhưng Đỗ Minh Phụng đã không còn nghe thấy rồi.
Sau đó cảnh sát đến, bệnh viện nhiều tai mắt như vậy, không thể nào nhìn thấy trên ngực Đỗ Minh Phụng cắm một con dao mà vờ như không hay biết.
Lúc Khương Thục Đồng đến cục cảnh sát cho lời khai, cô nói bởi vì xảy ra tranh chấp nhỏ với Đỗ Minh Phụng, con dao gọt trái cây trên bàn trà, cô nhìn nhầm...
Dù người thành thật đến đâu, vào lúc này, cũng sẽ thiên về phía mình nói tốt.
Khương Thục Đồng đặc biệt không hề nhắc đến chuyện video của Cố Minh Thành, bất kể Đỗ Minh Phụng tỉnh lại sẽ nói như thế nào, cô không quan tâm nữa.
Ở trong trại giam một đêm, Khương Thục Đồng cứ dựa vào tường, ôm lấy đầu gối, mắt mở to, trong đầu hiện ra rất nhiều nội dung, chẳng hạn như: mình sẽ ở tù mấy năm? Nếu như Đỗ Minh Phụng chữa không được mà chết đi, vậy thì cô chính là cố ý sát thương người khác đến mức tử vong, nếu bà ấy không chết, Khương Thục Đồng cũng bị kết tội cố ý giết người mà vào tù.
Bất luận tình huống nào, lúc cô ra tù đều đã ba mươi mấy gần bốn mươi tuổi rồi, Cố Minh Thành...
Anh ấy chắc đã kết hôn rồi nhỉ?
Anh ấy không thể nào đợi cô, vả lại, anh cao cao tại thượng, làm sao chờ đợi một người phụ nữ từng ngồi tù chứ?
Đời này của cô, sau khi đâm Đỗ Minh Phụng một nhát, thì đã kết thúc rồi, cuộc đời sau này, chắc phải nhịn nhục cầu toàn, trải qua những tháng ngày phải sống thấp hơn người khác một bậc.
Lúc đến bệnh viện của Đỗ Minh Phụng, Khương Thục Đồng nhìn ánh trăng tối nay một lúc, một màu trắng nhợt nhạt như trái tim cô, màu đỏ đã phai hết, chỉ còn một màu trắng ảm đạm.
Lúc tờ mờ sáng, có cảnh sát đến gọi Khương Thục Đồng, nói có người muốn gặp cô, Khương Thục Đồng thẫn thờ ra ngoài.
Trong phòng gặp, Khương Vũ Vi đang đợi, nhìn thấy biểu cảm của Khương Thục Đồng, có chút vui mừng nhưng biểu hiện ngoài mặt như là đang lo lắng cho Khương Thục Đồng, hai loại biểu cảm này, trên khuôn mặt Khương Vũ Vi hiện lên rất ghê gớm,đáng sợ.
Từ khi Lục Chi Khiêm giới thiệu Cố Minh Thành cho Khương Vũ Vi, Khương Thục Đồng chính là tình địch của cô, tâm tư của phụ nữ, Khương Thục Đồng hiểu.
“Thục Đồng, em đi thăm mẹ của Lục Chi Khiêm rồi, bà ấy đem toàn bộ sự việc kể cho em nghe rồi, sao chị lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?” Khương Vũ Vi liền nắm lấy tay Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy căng thẳng tinh thần, nói vậy chuyện của Cố Minh Thành Khương Vũ Vi cũng biết rồi, chuyện này càng nhiều người biết, đối với Cố Minh Thành càng bất lợi.
Nhưng Khương Thục Đồng không biểu hiện ra, lúc này tự hù dọa mình là không được, nếu không cẩn thận bằng chứng phạm tội của Cố Minh Thành cũng bị lộ.
“Em nghĩ nhiều rồi, Minh Thành không làm những điều đó, Đỗ Minh Phụng vu khống anh ấy, chị giận quá,gấp gáp nên...” Khương Thục Đồng muốn đem chuyện của Cố Minh Thành chuyện lớn hóa bé.
Khương Vũ Vi trong lòng đã rõ, cười nhạt, “Anh có làm hay không, em không quan tâm, em đã hỏi qua luật sư rồi, tội của chị, ít nhất bị phán mười năm tù, vì anh ấy, có đáng không?”.
Chuyện bị phán quyết, Khương Thục Đồng sớm đã chuẩn bị tâm lý, cho nên Khương Vũ Vi nói vậy, cô không ngạc nhiên, cũng không kinh sợ, chỉ phản ứng bình thường.
Đời này, có vẻ như không còn liên quan gì đến Cố Minh Thành rồi.
“Muốn em nói với anh không?” Khương Vũ Vi hỏi, “Dù sao chị cũng là vì anh, mới đến nơi này.”
“Không cần!” Khương Thục Đồng đã chấp nhận số phận rồi, không muốn để Cố Minh Thành bận tâm vì cô, do bản thân cô không bình tĩnh.
Khương Vũ Vi nói, “Vậy em đi đây!”
Khương Thục Đồng gật đầu, nhìn Khương Vũ Vi đang hướng về phía ánh sáng mặt trời đi ra ngoài.
Từ đây về sau, Cố Minh Thành và Khương Vũ Vi như thế nào, có lẽ cô thật sự không còn liên quan rồi.
Khương Thục Đồng ở phòng giam ba ngày, trong ba ngày này, không ai đến thăm cô, có lẽ người khác không biết chuyện này, chắc là người giám quan gọi điện thoại cho người thân cô, cho nên Khương Vũ Vi mới đến.
Khương Thục Đồng ở nhà giam ba ngày.
Ngày thứ tư, có người đến, cách nói chuyện của giám quan rất kì lạ: Khương Thục Đồng, có thể đi rồi!.
Cô không hiểu có thể đi là ý nghĩa gì, vẫn chưa phán xét mà, sao cô có thể đi?
Lúc này đây cô ấy đã rất tiều tụy rồi, sắc mặt trắng bệt, ốm đi rất nhiều, mặt còn chưa rửa, trang điểm thì không cần nói rồi.
Cô nhìn thấy Cố Minh Thành đứng đằng kia, đang đợi cô.
Môi Khương Thục Đồng nhấp nháy, nhưng cuối cùng không nói nên lời nào, mấy ngày không được ngủ ngon, tinh thần cô đã rất hỗn loạn, đầu muốn nổ tung.
Cố Minh Thành đi tới, ôm vai cô, một nữa ôm cô, hai người cùng ra ngoài, rất nhanh, cô đã bị Cố Minh Thành đẩy vào ghế phó lái.
Đầu của Khương Thục Đồng gật gù trên xe, buồn ngủ, mệt mỏi, âm thanh nhỏ nhẹ từ miệng cô truyền ra, “Sao anh biết được em ở trong nhà giam?”
“Họ điện thoại cho anh.”
“Sao em có thể ra được?”
“Em không phạm bất kỳ tội gì, tại sao phải ở trong đó? Anh đã làm cho Đỗ Minh Phụng thừa thận rồi, hòa giải riêng, đem vết thương em gây ra cho bà ta nói thành cãi vã không cẩn thận, ngoài ra, cho bà ta một trăm vạn, vết thương bà ấy không đáng ngại, chỉ là vết thương ngoài da, em chỉ là làm tổn thương ngoài da, có thể hòa giải riêng, còn nữa, USB bà ấy đưa cho em là ngụy tạo thôi! Em không hiểu người đàn ông của mình sao, có bao giờ anh làm việc gì để lại điểm yếu để người khác nắm chưa? Những lời đó bà ta chẳng qua nghe người khác nói, muốn lừa em thôi, bà ấy biết nếu lừa anh cũng lừa không được.” Cố Minh Thành lái xe rất nhanh.
Những lời nói đó lướt qua tai của Khương Thục Đồng một cách nhẹ tênh.