Cả người Kiều Duyệt Nhiên co lại, dựa vào cửa sổ, sợ hãi tránh né anh.
Miêu Doanh Đông nhìn chằm chằm vào cô.
Chuột thấy mèo sao?
“Ngài Miêu, có việc gì sao?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Đúng, nói nghe xem làm sao cô quen biết Cố Minh Thành? Mục đích ông ta bảo cô đến bên cạnh tôi!” Miêu Doanh Đông nghiêng đầu về bên cạnh.
Kiều Duyệt Nhiên không biết tại sao tự nhiên anh lại hỏi vấn đề này, chỉ là chuyện này quan hệ rất lớn, cô phải lựa lời thật kĩ.
“Đúng rồi” Cô đặt túi của mình xuống, “Chú Miêu đây là ô của chú, trả cho chú. Tôi và chú Cố quen biết nhau ở bệnh viện.”
“Ai?” Miêu Doanh Đông không nhịn được nhíu mày.
Kiều Duyệt Nhiên không hiểu trọng điểm anh muốn hỏi là ở đâu, lại nói, “Chú Cố, sao ạ?”
Miêu Doanh Đông cười, cười đến mức hết cách, cười đến mức muốn đánh người.
Chú Cố, chú Miêu, hai người họ lại có cùng bối phận.
“Không có gì, cô tiếp tục!” Miêu Doanh Đông lấy một điếu thuốc ở trước mặt ra hút.
“Chú Cố đã nói với tôi tình hình của nhà chú, mục đích ông ấy bảo tôi đến là vì muốn tôi…” Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu, xấu hổ nói, “muốn tôi thổi gió bên gối anh. Như vậy đến lúc anh Cố nhị và chị Tiểu Cửu ở bên nhau sẽ trở thành chuyện đương nhiên! Chuyện này, chú Cố không nói với ai cả, Tam Nhi và anh Cố Nhị đều không biết. Sau đó, có lẽ tự chú Cố cũng cảm thấy cách này rất hoang đường, cho nên đã từ bỏ, bây giờ tôi nghĩ lại, lúc trước ông ấy làm như vậy, có lẽ vì cảm thấy tôi đáng thương, nên tìm một lí do để cho tôi tiền. Tôi không làm gì mà lại nhận tiền, nhất định trong lòng sẽ áy náy. Cho nên, ông ấy mới nghĩ ra chủ ý, để tôi làm một chút gì đó, thực ra ông ấy không hề bảo tôi phải làm như thế nào cả.”
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy cô nói thêm một câu cuối cùng này rất tốt, như vậy có thể làm cho chú Cố hoàn toàn trong sạch.
“Cho nên, lần đầu tiên cô gặp tôi…” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Là cố ý.”
“Lần đầu tiên lên giường…”
“Chuyện đó không phải cố ý, lúc đó tôi thật sự cần tiền!”
“Vậy tại sao lại gọi tên tôi?”
“Bởi vì…bởi vì, sau đó không phải chú Cố muốn hủy bỏ kế hoạch này sao, nhưng bản thân tôi vẫn cảm thấy có lỗi với chú Cố, cho nên, tôi nghĩ tự mình có thể hoàn thành việc này.”
Kiều Duyệt Nhiên làm như vậy cũng có nguyên nhân, nếu đã rời đi, vậy thì cũng nên có chút thể diện, cô không muốn còn gì nhập nhằng với anh, để anh phát hiện ra cô đã thích anh, thích đến mức ủy khuất chính mình, thích đến mức mất đi tôn nghiêm.
“Còn nữa, chú Miêu, tôi đã gửi nhầm cho chú một trăm vạn, chú có thể gửi lại cho không? Tôi phải trả lại cho người đó.”
Miêu Doanh Đông nhìu mày nhìn cô, “Ai gửi cho cô, cô cũng không biết?”
Sắc mặt Kiều Duyệt Nhiên rất khó coi, cô biết Miêu Doanh Đông muốn ám chỉ điều gì, đại khái anh đang châm chọc cô nợ đào hoa quá nhiều, nên không nhớ nổi.
Nhưng không phải, anh vẫn chưa nói xong, điện thoại liền reo lên, không ngờ lại là Khương Thục Đồng.
Bà hỏi Miêu Doanh Đông nếu có hứng thú với cả hai đối tượng xem mặt, vậy gặp ai trước?
Âm thanh của Khương Thục Đồng vô cùng cao hứng, dù sao chuyện của lão Nhị cũng đã xong, Tiểu Cửu lại là con dâu bà ưng ý nhất, bà cũng biết đối với chuyện này, Miêu gia đã hạ thủ lưu tình, cho nên chuyện lần trước nói với Miêu Doanh Đông sẽ giới thiệu bạn gái cho anh, bà đặc biệt để tâm.
“Người nào đẹp hơn? Hay là cái người giám đốc điều hành ở phố Wall kia đi, tôi không có hứng thú với học sinh!” Miêu Doanh Đông nói.
“Được, người đó năm nay 26 tuổi. Một chút nữa tôi gửi hình cho cậu xem!” Sau khi đến tuổi trung niên, Khương Thục Đồng vô cùng thích thú với việc giới thiệu đối tượng cho người khác.
“Được.”
Miêu Doanh Đông cúp điện thoại.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn ở một bên nghe.
Chắc là anh không thích Khánh Du cho nên lại đi xem mắt người khác.
Không có hứng thú với học sinh, Kiều Duyệt Nhiên cũng là học sinh.
Sau khi Miêu Doanh Đông nói chuyện điện thoại xong, Kiều Duyệt Nhiên liền nói, “Chú Miêu, nếu chú đã hỏi xong rồi, vậy tôi đi trước đây, mong chú đừng giận chú Cố, sau đó tôi nghĩ lại, tất cả mọi hành động của ông ấy, thật sự chỉ là một cái cớ để cho tôi tiền mà thôi!”
“Cô có thể đi rồi!” Miêu Doanh Đông không nhẫn nại, cáu kỉnh nói.
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy mình thật sự quá nhiều chuyện rồi, đi thôi!
Lúc xuống xe, cô mới biết cả người toàn là mồ hôi lạnh, bàn tay cũng đang nắm chặt lại.
Xe của Miêu Doanh Đông cũng không rời đi ngay.
Anh nhận được một tin nhắn, là Khương Thục Đồng, cô đã gửi hình của cô gái kia cho anh xem.
So với những người phụ nữ mạnh mẽ mà anh từng gặp trước đây không có người thứ hai.
Đoan chính, mạnh mẽ, tinh tế, mặc váy…
“Tôi không thích vẻ ngoài của người phụ nữ này.” Miêu Doanh Đông nói.
“Không thích sao? Vậy tôi lại tìm người khác cho cậu, tôi cảm thấy cô ta rất tốt mà. Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào?” Khương Thục Đồng hỏi.
Miêu Doanh Đông nghiêng đầu nhìn thân ảnh tiểu Kiều đang đi về phía trường học.
Anh thích kiểu phụ nữ như thế nào ư?
Có lẽ là thân hình cao gầy, tóc dài mềm mượt, không hay nói chuyện, nhưng vẫn tràn đầy năng lượng, biết nấu ăn ngon, khiến anh sau một ngày làm việc, liền nghĩ đến việc về nhà.
Khiến xe của anh mỗi lần đều không khống chế được dừng lại.
Lúc trước, anh không hề có ý nghĩ gì với phụ nữ.
Đã quen với cuộc sống thanh tâm quả dục!
Anh cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn kích động như những thằng nhóc hơn hai mươi nữa.
Nhưng, anh không chịu được bị lừa dối, một chút giấu giếm cũng không được.
…………………………….