Vì vậy, những ngày này, phần lớn thời gian của Cố Vi Hằng đều ở nhà hàng của khách sạn, hoặc là phòng trà.
Anh rất ít nói chuyện, thường đều là tựa vào ghế, nhìn cô gái đối diện.
Tướng mạo dĩ nhiên không được chọn, hơn nữa Khương Thục Đồng ghét khuôn mặt son phấn, vì vậy, những cô gái này, phần lớn đều là đẹp tự nhiên, ngực cũng là tự nhiên.
Cố Vi Hằng những ngày này ấn tượng sâu sắc nhất chính là hai từ - - ghê tởm.
Có một số cô gái lúc ăn đồ, cố ý tỏ ra dáng vẻ bản thân ăn rất đáng yêu, rất ngây thơ, trong mắt anh là – ghê tởm, uống canh phát ra tiếng, trong mắt anh là – vô giáo dục, một chân bắt chéo qua chân kia, trong lòng không có phong thái, rõ ràng trong mắt rất nhiều, nhưng lại tỏ ra bản thân đáng thương, loại con gái này, anh xem thường nhất.
Mơ hồ nhớ đến cô gái tốt phải như Miêu Doanh Cửu, hai chân đặt ở cùng một phía, uống canh không phát ra tiếng, ăn cơm không nói chuyện, ánh mắt điềm tĩnh, như đại dương, nhẹ nhàng mà sắc nét, nhìn thấy cô, khiến người ta rất có cảm giác an toàn.
Xem mắt càng nhiều, anh thất vọng càng nhiều.
Trên đời này ở đâu có nhiều Miêu Doanh Cửu như vậy?
Những cô gái xem mắt, sau khi gặp Cố Vi Hằng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Anh ta đẹp trai quá, gương mặt lạnh lùng, không nói chuyện, làm người ta sợ hãi, rất muốn có trong tay.
Trong đó có một cô gái đến xem mắt, trên bàn luôn che mặt ăn cơm, nói chuyện nhỏ nhẹ, rất dịu dàng rất nữ tính.
Cuối cùng, Cố Vi Hằng đứng dậy bỏ đi, người con gái này, đuổi theo sau Cố Vi Hằng, hỏi, “Cố Tổng, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt, anh nói với em đi!”
“Tâm hồn không có chiều sâu, con người không có nội hàm!” Cố Vi Hằng nói, hơn nữa, anh ghét điệu bộ ỏng ẹo giả tạo như vậy.
Cô gái thất vọng buông tay Cố Vi Hằng ra.
Hôm đó lúc ăn cơm, Khương Thục Đồng hỏi kết quả xem mắt của những ngày này ra sao, Cố Vi Hằng nói không ưng ai cả.
“Tiểu Cửu con không ưng, con gái ở Hải Thành con không ưng một ai, rốt cuộc thì con ưng ai? Lão Nhị, có phải trong lòng con đã có người rồi không?” Khương Thục Đồng hỏi, chỉ có thể là trong lòng đã có người, mới không chọn được ai, thậm chí nhìn người ta cả người đều là khuyết điểm.
Cố Vi Hằng không lên tiếng, Cố Minh Thành quan sát bằng ánh mắt sắc lạnh.
Lúc đến công ty, ethan hỏi Cố Vi Hằng mấy hôm nay đang bận việc gì, sao không đến công trình.
“Xem mắt.” Cố Vi Hằng cúi đầu viết chữ, hai từ đó nói rất ngắn gọn.
ethan không lên tiếng, chỉ là trong lòng âm thầm nói một câu: quả nhiên là con người không thể sống thiếu phụ nữ.
Để Miêu Doanh Cửu cắt đứt tình cảm đối với Cố Vi Hằng một cách triệt để, Miêu Doanh Đông gửi tin nhắn wechat cho Miêu Doanh Cửu: Cố Vi Hằng gần đây lại đi xem mắt rồi.
Miêu Doanh Cửu nhìn thấy câu nói này, chỉ là cười khẩy một cái.
Cô rốt cuộc vẫn là người rộng lượng, Cố Vi Hằng chưa từng hứa hẹn gì với cô, không cần thiết phải chịu trách nhiệm với cô.
Hơn nữa, sau này hai người cũng không thể ở bên nhau.
“Anh, đừng lo nhiều như vậy. Làm tốt việc đi.”
Buổi tối.
Cố Vi Hằng lại đứng trên ban công hút thuốc.
Lúc trước đây, anh cũng hút thuốc, nhưng hút rất ít, gần đây hầu như mỗi tối đều đứng ở đây hút thuốc.
Tin nhắn của “Miêu Gia Tiểu Cửu” lại gửi đến.
“Người mà tôi thích, nghe nói gần đây lại đi xem mắt rồi! Đau lòng thật đó.”
Cố Vi Hằng cảm thấy rất kì lạ, làm sao cô biết được? Trung Quốc và Mỹ cách xa như vậy.
Nhưng mà nghĩ lại, có thể là lúc Khương Thục Đồng và Cố Niệm Đồng gọi video đã nói, Cố Niệm Đồng lại nói với Miêu Doanh Cửu.
Phong Quá Vô Hằng: chẳng phải đã là bạn bè bình thường, đau lòng cái gì?
Miêu Gia Tiểu Cửu: chưa dứt được lòng còn rối. Dù sao cũng là người đầu tiên mà tôi thích! Xem mắt, chắc sẽ rất nhanh kết hôn rồi.”
Phong Quá Vô Hằng: chỉ là xem, xem được không còn chưa biết! Có thể từ từ anh ta mới biết cái tốt của em.
Miêu Gia Tiểu Cửu: Chúng ta không có duyên, khoảng cách địa lí, sứ mệnh của đôi bên, cái em yêu thì anh ta không yêu, cái anh ta yêu, em không biết.
Phong Quá Vô Hằng: Ví dụ --
Miêu Gia Tiểu Cửu: Tôi thích chơi cờ vây, nhưng anh ta không biết.
Phong Quá Vô Hằng: Vậy cô dạy anh ta chơi.
Miêu Gia Tiểu Cửu rất lâu sau mới nói: “Đại thần tối nay nếu như rảnh rỗi, chúng ta chơi một ván nữa?”
Phong Quá Vô Hằng đồng ý, anh đã rất lâu rồi không chơi cờ vây.
Tối nay, Phong Quá Vô Hằng ra tay nương tình, hai người chơi hòa nhau.
Ngày hôm sau, anh đang tập trung xem việc vận hành vốn, trước đây anh đã xem qua rất nhiều tài liệu, nhưng mà muốn tìm hiểu ngọn ngành, vẫn cần phải học tập, đến trường Đại học ghi danh lớp gì đó rất chậm, hơn nữa, đều là lớp nhập môn, cấp độ quá thấp, gần đây ethan hình như đã đến Anh, dù sao cũng là người hay bay khắp nơi, nếu không anh ta sẽ là một thầy giáo rất tuyệt, nhưng mà, Cố Vi Hằng không muốn thỉnh giáo anh ta.
Anh gọi điện cho Dương Liễu, nói Dương Liễu đặt vé máy bay đến Anh cho anh.
“Khi nào ạ?”
“Càng nhanh càng tốt.”
Dương Liễu đã đặt cho Cố Vi Hằng vé sáng sớm ngày mai.
Buổi tối, lúc Cố Vi Hằng về nhà, nói bản thân ngày mai phải đi Mỹ.
Khương Thục Đồng hỏi đi để làm gì.
“Phân khúc thị trường vốn, phạm vi sử dụng của Syndicate, rất nhiều vấn đề, không rõ lắm.”
“Vì vậy, chuẩn bị đi thỉnh giáo Miêu Doanh Cửu?” Cố Minh Thành tiếp lời rất nhanh.
Cố Vi Hằng khựng lại một lúc, “Uhm.”
Cố Minh Thành không lên tiếng.
Suy nghĩ của ba đứa con, trong lòng ông đều biết rõ, nhưng mà Lão Nhị này, tương đối rắc rối.