“Tôi mới đi công tác về, tiếp đãi không chu đáo, vẫn còn cần thứ gì, tôi gọi cho mọi người!“ anh dùng một ngữ điệu nhã nhặn, ôn hòa nói một câu.
Dù sao thì người khác đều không thân lắm với Nam Lịch Viễn, lại e ngại địa vị của anh, không dám lỗ mãng, đều cùng nhau xua tay nói, “Nam tổng không cần đâu, anh quá khách sáo rồi!”
Cố Tam Nhi hướng ra sau ngẩng mặt lên, ánh mắt nghi ngờ không hiểu nhìn anh.
Nhìn thấy Cố Tam Nhi nhìn anh, anh hơi cúi đầu, nhìn Cố Tam Nhi, “Em nhìn gì vậy?”
“Không…không nhìn gì cả!” Cố Tam Nhi lần này làm kẻ gian, bị anh bắt quả tang, đang thất kinh hồn vía nghĩ, anh sẽ xử lý mình như thế nào.
“Nhẫn của anh đâu? Làm sạch rồi?” Do nhìn xuống, mắt anh hơi ti hí, có một loại gợi cảm và lười biếng không ai sánh nổi, rất thu hút con gái.
Các bạn học đều ngơ ngác nhìn nhau, nhẫn? nhẫn gì?
Cố Tam Nhi cắn răng, nén ra nụ cười, nói, “Chưa, đợi làm sạch xong, em đưa anh.”
“Em từ từ ăn, ăn xong, đến phòng tìm anh.” Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ đôi lên đôi vai trần của Cố Tam Nhi, quay về phòng Cố Niệm Đồng.
Cố Niệm Đồng làm sao cũng có cảm giác bị ngấm ngầm mưu tính, nhưng rốt cuộc thì bị mưu tính ở đâu, cô lại không biết nói sao.
Cô định, ăn xong lẩu cùng các bạn học về trường, bây giờ không về được rồi, lẽ nào tuần này cô lại ở nhà anh sao?
Nam Lịch Viễn vào phòng rồi, bạn học đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi không chịu được kiểu soi xét này, cúi đầu ăn khoai tây, ăn không biết ngon.
Anh một lát muốn tìm mình làm gì nhỉ?
“Tam Nhi, cậu rốt cuộc là kết hôn với Nam tổng rồi hay là chỉ ở chung thôi? Sao cảm giác này….” Bạn học bắt đầu hỏi.
Rõ ràng thấy thái độ của Nam tổng, giống như chồng đối với vợ!
“Nam tổng người ta đã nói đến nhẫn rồi, chắc chắn là đính hôn rồi! Tam Nhi còn nhỏ, chưa đi đăng ký mà thôi!” Kiều Kiều là người thông minh sáng suốt, đã hiểu được quá trình sự việc, vả lại nhẫn của Tam Nhi là đeo ở ngón giữa, nhất định là đính hôn! Cô lúc đó đã cảm thấy đó không phải là nhẫn tùy tiện đeo chơi!
Kiều Kiều cầm tay Cố Tam Nhi tỉ mỉ xem, “Ây, chiếc nhẫn này không phải...”
Cố Tam Nhi vội vàng bịt kín miệng Kiều Kiều, nói một câu, “Tớ làm mất rồi, trên tường có tai mắt, đừng để anh ấy nghe thấy!”
Cố Tam Nhi hướng về phía phòng mình nhìn một cái, tai vách mạch rừng, lỡ anh nghe thấy thì làm sao?
Miệng Kiều Kiều đang bị Cố Tam Nhi bịt, gật gật đầu, Cố Tam Nhi bỏ tay xuống.
Kiều Kiều lại đắc ý nói một câu, “Sợ anh ấy nhìn thấy? Cho nên? Hai người là thật sự đính hôn rồi? Ban nãy chỉ là nghi ngờ của tớ thôi!”.
“Tớ....” Cố Tam Nhi trong lúc hoảng loạn, đem tin tức mình đã đính hôn tiết lộ ra ngoài, Kiều Kiều đang gài bẫy mình!
Các bạn học đều rất kinh ngạc, miệng mở cả nửa ngày vẫn chưa khép lại.
Đều đang chồm lưng, trèo lên bàn nói chuyện, sợ “Tai vách mạch rừng”.
“Khả năng trên giường của Nam tổng thế nào?”
“Sao tớ biết được?” Cố Tam Nhi trả lời rất không vui lòng, vốn dĩ hôm nay là một ngày rất vui vẻ, không ngờ Nam Lịch Viễn đột nhiên quay về, cô bị anh ấy dạy dỗ hết lần này đến lần khác.
“Cậu không biết? Đùa kiểu gì vậy? Hai người một phòng, đều đã đính hôn rồi, đoán là kết hôn cũng là chuyện sớm muộn! Hai người chưa từng làm qua? Tớ thấy tướng mạo của Nam tổng, cảm thấy kĩ năng trên giường chắc là lợi hại lắm, chịu nổi không?
Các bạn học đều bịt miệng cúi đầu vừa ăn vừa cười.
Cố Tam Nhi đỏ mặt tía tai, “Giải tán! Không ăn nữa!”
Dù sao cũng ăn khá nhiều rồi.
“Sau khi tàn tiệc, người đàn ông của cậu lại tìm cậu rồi, đoán là ra ngoài vài ngày, kìm nén quá rồi, cẩn thận không xuống giường nổi! Đi nhanh đi, bọn tớ về đây!” bạn học ăn cơm xong, từ từ rời đi rồi, Kiều Kiều còn nháy mắt với Cố Tam Nhi, ý là tự lo liệu đi!
Cố Tam Nhi muốn đi mặc quần áo, nhưng quần áo của cô đều ở phòng cô, cô ngại vào, gọi điện thoại cho người giúp việc theo giờ, dọn dẹp đồ đạc, trong nhà có người thứ ba, anh ấy chắc sẽ không làm gì mình!
Thời gian rãnh đang đợi người làm theo giờ, anh ra ngoài, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Tam Nhi, làm Cố Tam Nhi đứng ngồi không yên.
Anh ngồi xuống sô pha, một cánh tay gác lên trên sô pha, hai chân bắt chéo, nói với Cố Tam Nhi: “Qua đây!”
Cố Tam Nhi đứng trước mặt anh, chột dạ, dù sao thì hôm nay là cô lấy danh nghĩa chủ nhà tiếp đón bạn bè trước, giấu anh.
Cô chắp hai tay sau lưng, hơi cúi đầu, giống như học sinh phạm lỗi.
“Nói xem, chuyện gì đã xảy ra? Không phải không để bạn học em biết tin đính hôn của mình sao?” Nam Lịch Viễn rõ biết trong lòng Cố Tam Nhi suy nghĩ như thế nào, cố ý hỏi vậy.
Vả lại tin tức họ đính hôn rõ ràng là lúc nãy anh tiết lộ ra, bây giờ đem tội lỗi đổ lên người Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi không biết hôm đó Nam Lịch Viễn đã nghe thấy cô gọi điện cho Kiều Kiều, không hiểu sự tình, tất nhiên cho rằng đều là lỗi của cô.
“Em không biết anh về nhanh vậy!” chiếc áo sát nách của Cố Tam Nhi vén lên một chút, lộ ra vòng eo con kiến và rốn của cô, cô chắp tay để phía sau lưng, đứng thẳng, giống như một cây bạch dương nhỏ còn non, ngực cũng vì thế mà rất đẫy đà.
“Không biết anh về? Cho lên là lén lút?”
Cố Tam Nhi gật đầu.
Nam Lịch Viễn lại nhìn cửa phòng một cái, “Đi mở cửa phòng anh ra”
Ánh mắt Cố Tam Nhi sáng rực ngẩng lên, nhìn Nam Lịch Viễn không hiểu, sao anh biết mình khóa cửa rồi vậy? Anh còn không nhìn!
Phút chốc cảm thấy trí tuệ của mình bị anh nhìn thấu rồi!
Cố Tam Nhi vội vã từ phía trên tủ lạnh lấy chìa khóa xuống, mở cửa cho Nam Lịch Viễn, sau đó tự giác đem đồ của anh trả về phòng anh.
Người làm theo giờ đã đến, dọn dẹp đồ đạc, rửa bát lại rửa một buổi chiều, hình như Nam Lịch Viễn đang trông chừng, lúc buổi chiều Cố Tam Nhi lại ngủ rồi!
Cố Tam Nhi không hề biết, không đến một tiếng, chuyện cô và Nam Lịch Viễn đính hôn, đã truyền khắp trường rồi, đồng thời các bạn học đều biết cô sống chung với Nam Lịch Viễn rồi, Cố Tam Nhi ở trường vốn độ nổi tiếng rất cao, các bạn học căn bản không tin, tuổi của cô nhỏ hơn rất nhiều so với Nam tổng!
Hà Đỉnh tuy từ nhiều đầu mối đã đoán được, nhưng anh rất khó tin, có thể nói, anh đang ép bản thân không tin!
Chiều thứ hai không có tiết, Cố Tam Nhi đem nhẫn của Nam Lịch Viễn đến công ty anh.
Cố Tam Nhi cho rằng, Nam Lịch Viễn biết cô đến công ty, nhưng anh không biết cô đến làm gì, nếu như để anh biết, thì thảm rồi!
Thông qua mấy ngày tăng ca thêm giờ, cũng làm tương đối rồi, lại thêm một kĩ thuật cuối cùng, hoàn toàn có thể lấy giả làm thật rồi!
Lúc đó cô và bạn học nói câu thành ngữ “lấy giả làm thật” cũng là vì có cảm giác mà nói ra.
Thái Thái ở ngoài cổng vô cùng sốt ruột, bây giờ phu nhân mỗi ngày đều đến công ty, cũng chính là nói, đồ của cô vẫn chưa hoàn thành xong, nhưng cô phải đợi đến làm xong công đoạn kĩ thuật cuối cùng mới được.
Xem ra chuyện này, nhất định phải có sự giúp đỡ của chủ tịch mới được, bởi vì trên dưới công ty, chỉ có chủ tịch mới có thể ra lệnh cho phu nhân.
Cô gửi một tin nhắn wechat cho chủ tịch: chủ tịch anh có thể điều phu nhân đi một chút không, tôi đổi nhẫn lại?
Lúc sau, điện thoại Cố Tam Nhi nhận được một tin wechat: đến văn phòng anh một lát.
“Bây giờ sao?”
“Đúng”
“Đợi em một lát! Em làm xong cái này rồi đi liền.”
Cho nên, chắc là làm xong rồi, bây giờ Thái Thái đi đổi là vừa đúng lúc!
Một lúc sau, Cố Tam Nhi thành công đính viên kim cương lên trên bạch kim, cô cười, xem ra bản lĩnh lấy giả làm thật của ban thân cũng rất tốt, cô để dưới ánh mặt trời nhìn một cái, đích thật không thể phân biệt thật giả với chiếc nhẫn của Nam Lịch Viễn.
Nhẫn của Nam Lịch Viễn bây giờ khẳng định không để đưa anh rồi, cô còn phải đi làm sạch, ngay cả nhẫn giả này, cũng cần làm sạch.
Cho nên, nghĩ một lát, hai chiếc nhẫn này cô đều không cầm theo, sợ Nam Lịch Viễn nhìn ra được!
Cô đi đến văn phòng Nam Lịch Viễn
Cô suy nghĩ rồi, gian phòng làm việc này, bình thường chỉ có mình cô, bởi vì người khác không biết cách thao tác, cũng không thể phá được, thiết nghĩ đóng cửa rồi, chắc không ai vào trộm nhẫn của cô, dù sao cũng là công ty của Nam Lịch Viễn mà.
Cô vui vẻ đi đến văn phòng Nam Lịch Viễn
Nam Lịch Viễn từ ngăn kéo lấy ra một thứ, đi đến bên cạnh Cố Tam Nhi, cầm tay trái cô lên, đeo cho cô....là một chiếc lắc tay rất tinh tế, bằng vàng, bên trên có một mặt nạm vàng khảm ngọc xinh xắn tinh xảo, rất đẹp, giống như hai quả anh đào nhỏ, vừa thanh tú lại vừa đẹp.
Tay trái Cố Tam Nhi từ đầu đến cuối đều nắm chặt, sợ Nam Lịch Viễn nhìn ra chiếc nhẫn trên tay cô chỉ là hàng giả!
Có điều may là anh cầm tay phải của cô.
“Em bình thường không đeo trang sức!” Nam Lịch Viễn đứng trước mặt Cố Tam Nhi, cao hơn cô một cái đầu, hơi thở đàn ông mạnh mẽ cùng với khí chất hùng hồn của anh, đối với cô mà nói có chút bị ép buộc.
“Không đeo gì hết quá mộc mạc rồi! Dù sao cũng là vợ của Nam Lịch Viễn” Nam Lịch Viễn đứng bên cạnh Cố Tam Nhi nói một câu.
Câu này, làm tim Cố Tam Nhi giật thót đập liên hồi, hình như đây là lần đầu tiên anh nói cô là vợ anh!
Trước đây, cô cho rằng, để cô gả cho anh hoàn toàn là ý nguyện một phía của Cố Minh Thành, Nam Lịch Viễn chỉ là thuận nước đẩy thuyền, cô cương quyết phản đối.
Nhưng bây giờ, lại không giống vậy!
Vả lại đính hôn lâu vậy rồi, anh cũng chưa từng ép buộc cô chuyện gì, chỉ là trên thân phận, rất không giống lúc trước rồi!
Không còn là chú Nam mà muốn gì cũng có thể tâm sự rồi!
“Thích không?” anh đứng trước mặt cô, hỏi
Cố Tam Nhi nâng cổ tay xem, “Rất thích”
“Thích là được. Đi đi!”
“Ừm”
Ban nãy Thái Thái lén nhìn thấy Cố Tam Nhi đi ra ngoài rồi, len lén đi vào văn phòng ban nãy Cố Tam Nhi ở, tỉ mỉ xem nhẫn kim cương của Cố Tam Nhi và nhẫn trong tay mình có gì khác nhau không, hình như thật sự không có chút gì khác, không kìm được trong lòng tán dương tay nghề của phu nhân.
Cô nhìn một lát, chiếc nhẫn Cố Tam Nhi vừa làm, bên trên có chút vụn bạch kim, những thứ khác nhỏ như hoa văn, cũng đều giống như đúc với chiếc thật, đoán là bản thân cô ấy cũng không phân biệt được thật giả!
Cô rắc một ít bột bạch kim lên chiếc nhẫn thật, đem chiếc nhẫn giả đi, trên bàn bỗng được đặt một cặp nhẫn đôi nam nữ của Cartier.
Cố Tam Nhi quay về, không xem kĩ, để hai chiếc nhẫn vào hộp, đem đi!
Ngày mai cô muốn đi làm sạch, sau đó trả lại Nam Lịch Viễn!
Thái Thái đến văn phòng Nam Lịch Viễn, vừa đem chiếc nhẫn phu nhân làm đưa cho Nam Lịch Viễn vừa nói, “tay nghề phu nhân thật giỏi, làm ra không chút khác biệt gì với nhẫn thật!”
Nam Lịch Viễn cũng nâng chiếc nhẫn lên xem, sau đó, đem chiếc nhẫn cô làm để trong hộp bên trong ngăn kéo, để chung với “Mộc lan trong đầm” mà cô từng làm.