Miêu Doanh Đông mỉm cười, “không phải chỉ cần mẹ của đứa bé trẻ là được rồi sao?”
Người nói vừa mới nói nghe câu trả lời của Miêu Doanh Đông, bỗng bừng tỉnh mà hỏi tiếp, “Có mực tiêu chưa? Cũng đúng, những người ưu tú tinh anh như các anh đều thích các cô gái mười mấy hai mươi tuổi.
Nhãn quang của đàn ông à ------cứ nhìn Tam Nhi thì biết ngay.
“Có người rồi!”
Miêu Doanh Đông đáp.
Mấy ngày nay Kiều Duyệt Nhiên ngoài việc tưởng nhớ Miêu Doanh Đông điên cuồng ra, chính là báo cáo cho anh tình hình của mình, không có chuyện gì to tát, báo cáo với anh cũng là để liên lạc với anh, ngoài việc học ở trường ra thì ăn cơm, về nhà, ở chỗ của Miêu Doanh Đông để nhớ anh.
“Ba yêu cầu của anh đưa ra”
cô làm rất tốt.
Lâu lâu khi đi ngủ Miêu Doanh Đông có chỉ bảo một chút, hỏi cô hôm nay học cái gì ở trường? Cô trả lời rành mạch, sau cùng cũng đã hiểu tường tận hết.
Miêu Doanh Đông ban ngày rất bận, Tiểu Cửu cũng gần kết hôn, anh còn phải gặp mấy khách hàng làm ăn.
Cái kiểu thái độ dứt khoát, phong các đàm phán khéo léo điêu luyện, không những khiến phụ nữ mê muội, mà còn khiến đàn ông say đắm.
Cố nhị và Tiểu Cửu hai người bắt đầu sống chung với nhau rồi.
Cả nhà đi về khoảng hơn 10 ngày.
Anh đã báo trước với Kiều Duyệt Nhiên rồi, kể cả chuyến bay.
Anh cũng gọi điện thoại cho tài xế mình bảo đi rước anh.
Về đến Mỹ là buổi tối, hình như anh không thích ăn cơm trên máy bay, chắc chắn sẽ về nhà ăn, Kiều Duyệt Nhiên mua rất nhiều đồ ăn, đều chuẩn bị xong xuôi, anh về là có thể ăn ngay.
Sau đó cô đi ra sân bay, muốn cho anh một sự bất ngờ.
Miêu Doanh Đông sau khi ra khỏi sân bay, tài xế liền gọi điện thoại cho anh.
Kiều Duyệt Nhiên chưa gặp anh, vô cùng hồi hộp, lập tức sau đó, Miêu Doanh Đông nhắn tin tới: đang ở đâu? “Em ở trong sân bay nè!”
“Đến sân bay sao? Anh ra rồi, đang ở trước cổng, biển số xe là xxx.”
Kiều Duyệt Nhiên lại chạy ra ngoài, mới nhìn thấy có một chiếc xe, chắc chắn anh đang ngồi ở phía sau.
Cô mở cửa xe phía sau, thấy anh đang ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt thư giãn, một tay vịnh vào cửa sổ.
Áo ơ mi màu xám đậm, nhìn rất quý tộc sang trọng.
Nghe thấy tiếng Kiều Duyệt Nhiên kéo cửa, anh quay đầu sang nhìn cô, “đến rồi?”
Anh hỏi.
Hai tiếng này nghe nó réo rắt vui tai.
Giọng điệu cực kỳ thu hút, nghe không thấy được bất cứ tâm tư tình cảm nào, nhưng lại kích thích trái tim Kiều Duyệt Nhiên cứ nhảy múa đập loạn nhịp.
Kiều Duyệt Nhiên vừa nghe thấy nét mặt có chút ửng hồng, “uhm”
một tiếng rồi lên xe.
Cô luôn cảm thấy, người đàn ông như thế này căn bản cô không xứng đôi, hai người chênh lệch nhau quá là xa.
10 ngày không gặp, có không ít những lời lẽ ngọt ngào muốn nói, nhưng thật sự khi gặp nhau rồi, Kiều Duyệt Nhiên lại không biết mở miệng như thế nào.
Miêu Doanh Đông dường như lại nhắm mắt thư giãn, cũng có thể anh thật sự không có lời nào muốn nói với cô.
“Bác trai bác gái đâu?”
cô mở lời trước.
“Đi rồi, Tam Nhi bọn họ vẫn chưa về, muốn ở lại Hải Thành thêm mấy ngày!”
“Tiểu Cửu___có vui không?”
cô quay đầu sang dò hỏi.
“Đính hôn rồi, hai người yêu nhau cuối cùng cũng có kết quả, Cố gia lại đối xử với nó rất tốt, đương nhiên nó rất vui!”
Miêu Doanh Đông bình tĩnh đáp.
“Ồ.
Em cũng mong Tiểu Cửu vui vẻ.”
Hai tay Tiểu Kiều đặt lên đùi.
“Tại sao giờ em gọi nó là Tiểu Cửu? Không phải trước đây em gọi là Tiểu Cửu tiểu thư sao?”
Miêu Doanh Đông hỏi nhưng vẫn giữ thần thái vừa nãy, không thay đổi chút nào.
“Em-----em chỉ vì thấy Tam Nhi gọi là Tiểu Cửu, nên em thuận miệng học theo!”
Tiểu Kiều trả lời, vẫn không có suy nghĩ sâu thêm.
“Tam Nhi là vì mối quan hệ với Lịch Viễn, cho nên mới gọi là Tiểu Cửu, còn em thì sao? Là vì mối quan hệ với ai hả?”
Miêu Doanh Đông tiếp tục hỏi.
“Em------”
Kiều Duyệt Nhiên đã bị anh tóm gọn.
Lưng cô thật sự rất thẳng, quay sang nhìn Miêu Doanh Đông lại không trả lời được câu nào.
Miêu Doanh Đông vẫn nhắm mắt thư giãn, căn bản không thèm để ý đến cô.
Xem ra cách gọi Tiểu Cửu là do cô tự tác đa tình, tự đặt mình vào vị trí “chị dâu”
Kiều Duyệt Nhiên im lặng, dầu sao anh cũng không có tâm trạng nói chuyện.
Điện thoại Kiều Duyệt Nhiên vang lên, cô nhìn sang, là của Tống Dương! Kiều Duyệt Nhiên bấm điện thoại không nghe, trong lòng nghĩ tại sao giờ này còn gọi điện thoại cho cô chứ? “Anh ta gọi điện cho em, tại sao lại không nghe?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên chợt rùng mình: tại sao anh ấy lại biết là Tống Dương gọi cho cô chứ? “Hôm nay em mới đi thực tập, tìm em chắc là về công việc.
Tan làm rồi, em không muốn bàn về công việc!”
Kiều Duyệt Nhiên mượn cớ.
Điện thoại lại reo lên.
Kiều Duyệt Nhiên sắc mặt có hơi khó chịu.
“Nghe đi!”
anh nói một câu.
Kiều Duyệt Nhiên liền nghe máy, hóa ra sổ tay của cô để quên ở văn phòng, Tống Dươn giữ giùm cô, đúng lúc anh muốn về, vừa đi ra khỏi muốn trả lại cho Tiểu Kiều.
“Vậy để hôm khác anh đưa em cũng được mà đúng không?”
Tiểu Kiều nói.
“Vậy không được, tối nào em cũng phải học, em đến thực tập thôi, không phải ngày nào cũng đến công ty, như vậy có phải anh đã làm trễ nãi việc học tập của em rồi sao?”
Tống Dương mỉm cười.
“Hai ngày này em không có học, bạn trai em về rồi!”
Tiểu Kiều trả lời.
“Ồ? Như vậy à?”
giọng điệu Tống Dương thể hiện vẻ thất vọng.
“Anh ta muốn làm gì?”
Miêu Doanh Đông hỏi.
“Sổ tay của em để quên ở văn phòng, anh ấy muốn đưa cho em.
Em từ chối!”
Tiểu Kiều bịt tai nghe lại nói.
“Đi lấy đi!”
Miêu Doanh Đông nói.
“Nhưng------”
Tiểu Kiều sợ khi gặp mặt Tống Dương, Miêu Doanh Đông ở bên cạnh rất không tiện, vì nếu Tống Dương có hành động gì, cô cũng không thể khống chế được.
“Đi lấy đi!”
Miêu Doanh Đông lặp lại lần nữa, “hỏi địa chỉ của anh ta!”
Anh vẫn giữ thái độ như ban nãy, đầu dựa vào ghế, mắt nhắm hờ, khẩu khí bình tĩnh đến đáng sợ.
Kiều Duyệt Nhiên không còn cách nào khác, chỉ hỏi địa chỉ của Tống Dương.
Tống Dương đã trả lời.
Tiểu Kiều nói với Miêu Doanh Đông, “Anh ấy ở con phố phía trước mặt!”
Miêu Doanh Đông ra lệnh tài xế chạy đến phía trước tìm Tống Dương.
Xe dừng lại bên lề ngay con phố phía trước, Tống Dương chạy xe đến, gọi điện cho Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều nói cô đang ở trong chiếc Bugatti.
“Xe của Ethan sao?”
Tống Dương hỏi.
“Uhm!”
Tống Dương chạy xe đến.
Anh xuống xe, cầm sổ tay của Tiểu Kiều đi tới, kéo cửa xe, Tiểu Kiều nói, “Cám ơn anh!”
Tống Dương nhìn thấy Miêu Doanh Đông ngồi trong xe, hai mắt nhắm nghiền, thư giãn, hình như không biết anh đến rồi.
“Không có chi! Tối có gì không hiểu cứ hỏi anh, hôm khác gặp.”
Tống Dương trả lời.
Tiểu Kiều cũng đáp lại “hôm khác gặp”
, Tống Dương liền đóng cửa xe.
“Lái xe đi!”
cuối cùng Miêu Doanh Đông cũng lên tiếng, mở mắt ra nói với tài xế.
Tiểu Kiều cúi đầu nhìn cuốn sổ tay, đây là những ghi chép cô ghi lại trong thời gian này, có rất nhiều vấn đề không hiểu cũng đã hiểu rồi, không giống như lúc đầu ngốc như thế.
“Không có gì cần giải thích với anh à? Miêu Doanh Đông lại hỏi.
“Giải thích cái gì? Với Tống Dương hả? Em không làm việc gì mờ ám, tại sao lại phải giải thích với anh?”
Tiểu Kiều nói rồi cúi đầu xem sổ tay.
Đến nhà rồi, Tiểu Kiều bắt đầu nấu cơm cho anh, anh vào phòng mình thu xếp đồ đạc.
Khi hai người ăn cơm, đã hơn 7 giờ rồi, bởi vì anh đi xa mới về, nên Tiểu Kiều hầu như đã dốc hết sức mà nấu, những món ngon, những món truyền thống đều nấu cho Miêu Doanh Đông ăn.
Miêu Doanh Đông và Tiểu Cửu đang ngồi ăn cơm, Tiểu Kiều mỉm cười hỏi, “lần này anh đi Trung Quốc có gì vui không?”
Nụ cười ấy, là nụ cười Miêu Doanh Đông dịu dàng nhất Miêu Doanh Đông từng thấy, vô cùng dịu dàng, mang nét đẹp vô cùng nữ tính của người phụ nữ phương Đông.
Nét đẹp khiến người ta bị thu hút sâu sắc.
“Có rất nhiều người giới thiệu bạn gái cho anh!”
Miêu Doanh Đông điềm nhiên nói.
Tiểu Kiều đứng hình một lát, “uhm”
một tiếng, tay cầm đũa khựng lại cả buổi, cúi đầu nói, “anh trả lời sao?”
“Anh nói anh có người rồi!”
“Ai vậy?”
Tiểu Kiều trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
“Là ai em không phải đã rõ?”
anh trả lời.
Tối nay Miêu Doanh Đông đối với Tiểu Kiều rất dịu dàng lại rất mạnh mẽ, bởi vì đã lâu không gặp anh, cho nên trong lòng Tiểu Kiều đầy ắp những ngọt ngào sâu sắc.
Chỉ cần Miêu Doanh Đông vui vẻ, cô sẽ vui vẻ! Ngày hôm sau, khi Tiểu Kiều mặc đồ vest cho Miêu Doanh Đông, Miêu Doanh Đông lại nói một câu.
“ mang bộ đồ lần trước anh đặt ở Dubai ra đây!”
“Sao thế?”
Tiểu Kiều hỏi.
“Hôm nay anh phải đi Aak, tiếp nhận nhiệm vụ của Tiểu Cửu!”
Miêu Doanh Đông nói, “ban đầu không phải em vì lý do này mà đến bên cạnh anh sao? Tiểu Kiều bỗng đỏ mặt.
Nhưng cô vẫn mặc đồ vest cho Miêu Doanh Đông xong.
“Họ tổ chức cho anh nghi lễ rất trọng đại không?”
Tiểu Kiều hỏi.
“Không biết, chắc là vậy, đoán chắc sau này Aak sẽ là nhiệm vụ của anh, thực sự tìm không ra người có năng lực, cái anh Tống Dương kia, anh ta__ __ không được, rất kém!”
Miêu Doanh Đông nhìn chằm chằm Tiểu Kiều nói.
Tiểu Kiều cúi đầu thắt caravat cho anh, chỉnh đốn lại quần áo, “anh ấy không được thì thôi, anh làm gì cứ nhắc anh ta suốt, đã không có chuyện gì, lại cư lôi vào, đúng rồi, hôm nay em có thể đi không? Em muốn xem dáng vẻ anh đứng trên vị trí cao nhất! Em sẽ đứng trong đám đông, sẽ không làm phiền anh đâu!”
“Đi.”
“Anh đi trước đi, em theo sau, không đi cùng với anh đâu! Chỉ lặng lẽ nhìn anh thôi.”
Tiểu Kiều ra dấu giống như mình vô cùng bé nhỏ.
Miêu Doanh Đông mỉm cười, “tại sao em lại làm cái hành động dư thừa này chứ?”
Miêu Doanh Đông đi rồi, Tiểu Kiều đi xe bus đến Aak, Aak người ta hay đồn đại, Miêu Doanh Đông đã từng cự tuyệt tiếp nhận Aak, bây giờ lại vẫn là anh.
Trước cổng lớn công ty treo rất nhiều bảng quảng cáo lớn viết bằng tiếng anh, chào mừng chủ tịch mới Ethan.
Người Mỹ từ đó giờ không thích chủ nghĩa hình thức, bảng quảng cáo này thì là nghi thức rất lớn rồi.
Kiều Duyệt Nhiên đứng ở cổng nhìn vào trong đại sảnh công ty, tất cả mọi người đều cầm champagne chúc mừng, Miêu Doanh Đông bị kẹt ở giữa, tâm trạng cười không ra cười, ánh mắt điềm tĩnh, dáng vẻ ở trên cao, khiến tim Kiều Duyệt Nhiên rung động.
Tư tưởng này vừa mới phát sinh trong giây phút ấy, mặc dù Từ Thiến đối với cô cũng tốt, nhưng không thể xóa bỏ được sự tự ti trong lòng cô: Cô không xứng với anh.
Khoảng cách chênh lệch giữa họ quá lớn.
Kiều Duyệt Nhiên cắn răng đi đến công ty.
Sau khi Miêu Doanh Đông tiếp nhận Aak thì dự án đầu tiên là dự án tài chính nhà máy đóng tàu Khâu gia, không nhiều -
- --
- một tỷ! Miêu Doanh Đông không hiểu là Khâu gia cũng là coi như là một đại gia tộc, ngay cả khi có một thời kỳ kinh doanh thịnh vượng không có cạnh tranh, làm thế nào lại vấp phải vấn đề tài chính!