Miêu Doanh Cửu trầm lặng trong giây lát, ý của anh là muốn Miêu Doanh Cửu cô trong lúc cảm nhận cơ thể anh, thì đồng thời còn phải cảm nhận được tình cảm trong lòng anh sao?
Anh nhớ cô sao?
Một người đàn ông chỉ thích đùa giỡn với phụ nữ, mà cũng đã bắt đầu biết yêu khắc cốt ghi tâm một người phụ nữ rồi sao?
“Nhưng em ở Mỹ, cũng giống vậy thôi!”
“Em không giống! Em không cần phải vượt qua thử thách!”Cố Vi Hằng đang cởi quần áo của Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu biết chuyện gì sắp xảy ra.
“Em biết anh hận em, anh hận anh trai em và hận cả nhà em ----”
“Em sai rồi! Anh không hề hận anh trai em, vì anh không hề yêu anh ta.”
Miêu Doanh Cửu trầm lặng trong thoáng chốc, ý của Cố Vi Hằng có phải là anh yêu cô không?
Vì yêu mà sinh hận.
Chữ yêu này được nói ra từ miệng của Cố Vi Hằng cũng thật không dễ dàng gì.
Cô cho rằng cả đời này anh sẽ không yêu ai cả.
Hai người đều không nói chuyện, Cố Vi Hằng đang tiến vào Miêu Doanh Cửu, hai người chia cách hai nơi nên mỗi lần gặp mặt thì điều gì nên có, nên làm thì anh đều làm cả, giày vò Miêu Doanh Cửu đến nỗi eo mỏi lưng đau, làm cô buồn ngủ đến mức không mở nổi hai mắt.
“Em đổi vé máy bay đi! Ngày mai có việc phải làm.” Cố Vi Hằng nói với Miêu Doanh Cửu.
“Chuyện gì?”
“Chúng ta sẽ làm cả ngày! Không phải em chê anh và em quan hệ quá ít sao!”
Miêu Doanh Cửu nghiêng người, cô mơ mơ hồ hồ không chút sức lực gọi cho thư ký của mình, kêu cô ấy giúp cô dời chuyến bay lại một ngày, cô ở nơi này còn có việc.
Ngày hôm sau, Miêu Doanh Cửu tỉnh dậy, Cố Vi Hằng thật là ức hiếp người ta quá đáng, kỹ năng trên giường của anh cô đã sớm biết rồi, không giày vò cô đến chết thì anh thề không bỏ qua mà.
Giống như Miêu Doanh Cửu lần này đi sẽ không bao giờ trở lại vậy, mỗi lần Cố Vi Hằng đều dùng hết sức lực.
Sau đó, anh gặm hôn vai Miêu Doanh Cửu, hỏi, “Em đi rồi sẽ nhớ anh sao?”
“Nhớ chứ.”
Buổi tối, Miêu Doanh Cửu mặc vào áo sơ mi của Cố Vi Hằng, cô thích mặc áo sơ mi của Cố Vi Hằng vì nó mang lại cho cô mùi vị rất đàn ông, còn cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, cô vô lực mà ngồi dậy nấu cơm, cảm giác như cả người đều đã bị anh vét sạch, ngực cô vừa sưng vừa nóng, còn hai chân thì mềm nhũn.
Sáng mới hôm sau, Cố Vi Hằng thức dậy tiễn Miêu Doanh Cửu, bây giờ, anh càng ngày càng chán ghét đến sân bay, vì sân bay tượng trưng cho sự chia xa.
Miêu Doanh Cửu ôm chầm lấy cổ anh và khóc.
Lần này, cô không che giấu nước mắt của mình nữa, cô nói hết tất cả về gia đình mình cho anh biết, giới hạn của mình ở đâu cô cũng nói với anh, cô đã trao cả con người mình cho anh rồi.
“Em mà cũng biết khóc sao?” Anh hỏi, hai tay ôm lấy eo cô.
“Rõ ràng có thời gian bốn năm ngày ở bên nhau, vậy mà anh lại đi công tác!” Miêu Doanh Cửu oán trách.
Cố Vi Hằng nhìn cô, “Ở cạnh nhau quá lâu sẽ bị nghiện đấy!”
Nghiện rồi thì không sẽ không rời xa nhau được nữa!
Cố Vi Hằng không muốn quá trầm mình vào tình yêu của anh và Miêu Doanh Cửu, mà không có cách nào tự thoát ra được, rồi đợi sau khi cô đi thì anh lại phải bắt đầu nhớ về cô.
Cảm giác đó rất đau đớn.
Miêu Doanh Cửu đi qua trạm kiểm tra an ninh và không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa.
Cố Vi Hằng cảm thấy, mối tình này thật là mỏng manh.
Anh đút hai tay vào túi quần và đứng đó nhìn theo bóng lưng của Miêu Doanh Cửu.
……
New York.
“Lịch Viễn, anh tha cho em và con đi, bụng em đang lắc lư, em rất sợ!” Cố Tam Nhi ở phía trước, Nam Lịch Viễn ở phía sau, mạnh mẽ tiến vào cô.
Cố Tam Nhi mồ hôi đầm đìa, cả người yếu đuối dựa vào lòng Nam Lịch Viễn.
“Một lúc nữa Miêu Doanh Đông sẽ đến nhà chúng ta dùng cơm. Bụng em giờ đã lớn rồi cũng không thể ra ngoài được.”
Hơn nữa, dạo gần đây, buổi tối Cố Tam Nhi thường ngủ rất sớm, Nam Lịch Viễn gọi thế nào cô cũng không tỉnh dậy, nên anh chỉ có thể đợi đến trời sáng.
Cô hiện giờ đã ở vào thời điểm gần cuối thai kỳ, nên luôn cảm thấy mệt mỏi.
Tạm ngừng sự nghiệp, thời gian ở nhà trở nên nhiều hơn, ăn cơm cũng ăn ở nhà, bệnh viện thì đã liên hệ từ sớm rồi, còn cô chỉ cần đợi sinh thôi.
“Tên con là gì anh đã nghĩ ra chưa?” Cố Tam Nhi híp mắt lại nằm dựa vào lòng Nam Lịch Viễn.
“Tên để cho cha đặt đi! Long phụng thai, Nam gia và Cố gia mỗi nhà một phần, nhiệm vụ đặt tên này cũng không đến lượt anh đâu!” Nam Lịch Viễn nói.
Nam Lịch Viễn rất hiểu chuyện, Cố Minh Thành hiện giờ đang lật giở tất tần tật các loại sách vở, lại còn tìm chuyên gia đặt tên để đặt tên cho đứa bé.
Tuần trước, Tam Nhi đi khám thai, bác sỹ đã nói cho cô biết thai này là long phụng thai.
Lúc Miêu Doanh Đông đến, thì đúng lúc Nam Lịch Viễn vừa kéo mở rèm cửa sổ.
Miêu Doanh Đông bước vào cửa liền bắt đầu hít hít mũi, mùi vị của dục vọng.
Lúc Cố Tam Nhi đi vào nhà bếp để lấy trái cây, Miêu Doanh Đông nói với Nam Lịch Viễn, “Bây giờ trời vẫn đang sáng, mà Tam Nhi thì lại đang mang thai. Anh không biết tiết chế chút sao?”
“Đều cùng là đàn ông, anh cũng đừng nói bản thân mình biết tiết chế như thế nào.” Nam Lịch Viễn cũng đáp trả lại anh ấy một câu.
Sau khi Cố Tam Nhi bưng trái cây ra liền để Nam Lịch Viễn vào bếp làm thức ăn, còn Tam Nhi thì ở lại trò chuyện với Miêu Doanh Đông.
Nói thật ra thì Nam Lịch Viễn không muốn vào bếp, nhưng việc làm cơm này nếu anh không làm thì ai làm đây?
Miêu Doanh Đông vừa nhìn thấy Tam Nhi liền lập tức nở nụ cười. “Tam Nhi có mệt không?”
“Rất mệt! Nhưng cũng may mà một lần sinh hai đứa, cực một lần mà nhàn nhã cả đời!” Cố Tam Nhi bày ra vẻ mặt chiếm được món lợi nhỏ, không hề nhiều lời than vãn nhìn trông cực kỳ đáng yêu.
Miêu Doanh Đông chính là thích những biểu cảm nhỏ này của cô.