“Miêu Chánh Đào là chủ tịch tập đoàn, Miêu Chánh Đào có một trai một gái, con trai trưởng là Miêu Doanh Đông, người này luôn thần bí, năm nay 32 tuổi, từ khi tốt nghiệp không ai biết tung tích của anh, còn có cô con gái Miêu Doanh Cửu, 25 tuổi, bây giờ Miêu Doanh Cửu làm chức vự giám đốc điều hành của tập đoàn!” Dương Liễu đọc một bài báo cáo dài.
“Biết rồi.”
Dương Liễu đi ra.
Giám đốc điều hành, nghĩ người sẽ đi đón tiếp chắc không phải là cô ấy.
Tuy nhiên việc này Ethan Miêu Doanh Đông đã nói với Nam Lịch Viễn.
Cố Tam Nhi đã hứa với Nam Lịch Viễn, không nói ra thân phận của Miêu Doanh Đông.
Cô nói là làm.
Lúc trước cô cũng thích xem chuyện vui, ví dụ cô đã biết từ sớm thân phận của “Phong Quá Vô Hằng” và “Miêu gia Tiểu Cửu”, nhưng không bao giờ nói ra.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không biết Miêu Doanh Đông có ấn tượng xấu với anh ba, mặc dù khi Nam Lịch Viễn và Miêu Doanh Đông nói chuyện, cũng không giấu cô, cho nên Cố Tam Nhi bây giờ càng mang một thái độ chờ xem chuyện vui.
Bởi vì cô luôn tin tưởng anh ba mình, có thể làm rất tốt.
“Cố Vi Hằng sợ không dám đến aak?” Miêu Doanh Đông đang nói chuyện điện thoại với Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn mỉm cười, “dù sao anh ta cũng là đối tác làm ăn của anh, anh không thể đối xử anh ta như vậy.”
“Lịch Viễn, tôi là người như thế nào anh cũng biết rồi đó, công việc và cuộc sống phân biệt rạch ròi, trong công việc tôi đánh giá cao anh ta, trong cuộc sống tôi không dám đụng đến. Nhưng lần này, tôi để anh ta đến aak còn có mục địch khác!” giọng nói trầm ấm rõ ràng của Miêu Doanh Đông vô cùng thu hút, khẩu khí đó thể hiện con người không biết tính toán, trái lại còn có lòng tốt muốn giúp em trai mình.
“Mục đích gì?”
“Tôi muốn để nah ta thấy khoảng cách to lớn giữa anh ta và Tiểu Cửu! Người đàn ông như thế làm sao xứng với em gái tôi, huống hồ em gái tôi một lòng chờ đợi anh ta, anh ta lại khinh miệt, tôi thay Tiểu Cửu đòi lại công bằng!”
Nam Lịch Viễn mỉm cười, “anh ta đến Mỹ, gặp người tốt sẽ thành người tốt cũng không chừng! Được rồi, tôi sẽ khuyên bảo anh ấy đi Mỹ!”
Cúp điện thoại.
Nam Lịch Viễn và Tam Nhi nói về chuyện đi Mỹ của Cố Vi Hằng, Nam Lịch Viễn biết anh ta sợ gây ra đấu tranh tình cảm, nếu anh ta lại làm tổn thương trái tim bé nhỏ của Tiểu Cửu, anh sẽ không thể chấm dứt được.
“Vậy tức là trong lòng anh ba của em đã có Tiểu Cửu!” Cố Tam Nhi nói.
“Tại sao lại nói như thế?”
“Anh ba em trước đây làm việc luôn có cách riêng của anh ấy, lúc học ở harvard anh rất thích đánh bóng rổ trong sân vận động, từ đó giờ không bao giờ quan tâm tiếng la ó của bọn con gái, muốn cởi đồ thì cởi đồ, khi muốn thể hiện đẹp trai thì đẹp trai, còn có một cô gái muốn tự tử vì anh ấy, anh cũng không thèm để ý. Bây giờ lại trở thành mất tự tin như thế sao? Chuyện tốt à.” Cố Tam Nhi hí hửng nói.
Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa, tay ôm vai cô, nhẹ nhàng mân mê vành tai cô, “xem ra em hiểu anh ba em nhất!”
Cố Niệm Đồng đã nghe thấy mùi vị ghen tuông trong câu nói đó, liền nói, “người Tam Nhi hiểu rõ nhất đương nhiên là chú Nam của em rồi!”
Cố Tam Nhi bây giờ còn học cách cù lét Nam Lịch Viễn.
Người có tuổi tác như Nam Lịch Viễn sẽ yêu người như Cố Tam Nhi, để cho cô cù lét.
Bởi vì Nam Lịch Viễn không phải là thanh niên trẻ tuổi, đương nhiên không thể cả ngày vui chơi nhảy nhót, hơn nữa cả ngày quấn quít Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi sẽ cảm thấy Nam Lịch Viễn giống như cha, giống như chồng, hai người càng ngày càng hòa hợp, không những hòa hợp trong cuộc sống, mà còn hòa hợp trên giường nữa.
Bây giờ Tam Nhi có khi nấu ăn cho Nam Lịch Viễn, sự nghiệp của Nam Lịch Viễn cũng đang đi đúng hướng.
Lúc Cố Tam Nhi đi tham gia thi đấu, Nam Lịch Viễn sẽ đi cùng, bây giờ cô đang trông chờ kết quả.
Cuối năm con của họ sẽ chào đời!
Nam Lịch Viễn hỏi nguyên nhân Cố Vi Hằng không đi aak không phải vì vướng víu tình cảm.
Cố Vi Hằng ngạc nhiên hỏi, “Anh Nam, tại sao anh biết em sắp đi aak?”
Nam Lịch Viễn bình thản nói dối rằng, “nghe cha nói.”
Bởi vì Nam Lịch Viễn đã suy nghĩ rồi, chuyện này Cố Vi Hằng chắc chắn đã bàn với Cố Minh Thành rồi, nhìn lại vẫn phải tìm Cố Minh Thành để nói vòng vo chuyện này, nhưng nói dối Cố Minh Thành hình như không phải chuyện dễ.
Bởi vì Cố Minh Thành cũng không biết thân phận thực sự của Ethan, ông chỉ nghe Cố Vi Hằng nói cái tên này, nhưng chưa từng gặp mặt.
“Nếu cậu sợ đến lúc đó gặp phải Tiểu Cửu, ngày hôm đó tôi sẽ hẹn cô ấy, tách cô ấy ra, như vậy được không?” Nam Lịch Viễn nói.
Cố Vi Hằng suy nghĩ môt lát, dù sao vì chuyện riêng tư phụ nữ mà cản trở sự nghiệp trọng đại thì không đáng là đấng trượng phu, cho nên anh đã đồng ý!
Sau khi anh bảo Dương Liễu đặt vé một tuần, cũng chính là vé ngày 8 tháng 9.
……
Lý do Miêu Doanh Cửu gọi là Miêu Doanh Cửu vì cô sinh ra vào 9 giờ tối ngày 9 tháng 9.
Số 9 là một số đẹp, cho nên đặt tên là “Miêu Doanh Cửu”
Chuyển vị trí chủ tịch tập đoàn cho Miêu Doanh Cửu là việc Miêu Chánh Đào luôn nghĩ đến.
Hơn nữa Tiểu Cửu đã trải nghiệm ở tập đoàn 9 tháng rồi, xử lý công việc thành thạo, có thể có liên quan đến kinh nghiệm lúc trước cô mở công ty, học việc ở tập đoàn rất nhanh, một nữ kỳ tài hiếm có.
Ngày 1 tháng 9 Miêu Chánh Đào đứng trước linh vị liệt tổ liệt tông đã chuyển giao vị trí chủ tịch lại cho Miêu Doanh Cửu.
“Miêu Doanh Cửu, cháu 17 đời của Miêu gia, chắc chắn không phụ ân đức tổ tiên, luôn yêu nước yêu nhà! Không làm những việc bán đứng tổ quốc, không lọc lừa xảo trá, sẽ làm cho aak phát triển mạnh mẽ!” Miêu Doanh Cửu quỳ trước linh vị liệt tổ liệt tông.
Bởi vì từ đời ông tổ đã bắt đầu làm kinh doanh, cho nên dù tập đoàn tài chính có danh tiếng lẫy lừng, nhưng những nghi thức phong kiến này vẫn truyền lại nhiều năm, Miêu Doanh Cửu đương nhiên phải tuân thủ.
“Được rồi Tiểu Cửu, bây giờ con là chủ tịch của aak!”
Thông tin Cố Vi Hằng sắp đến khảo sát, anh trai đã báo với Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu đề nghị cha: Chuyện này nhất định phải âm thầm, không thể cho giới truyền thông biết, chỉ xử lý trong nội bộ.
Miêu Chánh Đào đã đồng ý.