Kiều Duyệt Nhiên nấu xong rất nhanh, sau đó cô dọn thức ăn ra bàn.
Miêu Doanh Đông đã thay bộ đồ mặc nhà, ngồi vào một phía bàn ăn cơm.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn không nói gì, cô muốn về, nên ra mở cửa, nhưng cô lại không biết mật mã mở cửa, nên không thể đi.
Miêu Doanh Đông thấy bộ dạng mở cửa đi không được của cô, cũng không nói gì, thản nhiên ngồi ăn cơm một mình.
Kiều Duyệt Nhiên không muốn nói chuyện với anh, cô ôm lấy chiếc túi của mình, rồi ngồi lên ghế sofa.
Nhìn Miêu Doanh Đông một hồi rồi nghiêng đầu ngủ mất, có thể là do cô quá buồn ngủ.
Sau khi Miêu Doanh Đông ăn cơm xong, anh thấy cô ngủ trên ghế sô pha, nên đã lấy một chiếc áo vest của mình rồi đắp cho cô.
Anh đỡ đầu cô tựa vào tay vịn của ghế sofa.
Kiều Duyệt Nhiên quả thật rất buồn ngủ, Miêu Doanh Đông tự mình đi rửa chén, dọn dẹp nhà bếp, lúc anh làm xong những việc đó, cô vẫn còn chưa thức.
Miêu Doanh Đông ngồi bên cạnh ghế sô pha, lấy một tập tài liệu ra xem.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên thức dậy, cô hơi có cảm giác mình ngủ quá đà, không biết lúc này là lúc nào.
“Em dậy rồi sao? Bên ngoài trời mưa to!” Miêu Doanh Đông nói.
Đã lâu lắm rồi, trong nhà Miêu Doanh Đông không có mùi khói do nấu nướng, bởi vì anh rất ghét phải nấu ăn, càng ghét việc rửa chén đĩa.
Trong đời anh, số lần mà anh làm hai việc này chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước ở nhà, những việc này đều do Tiểu Cửu làm hết.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn chưa được tỉnh táo hẳn, cô muốn đứng bên cửa sổ ngắm mưa, cô tựa người vào đó, khoảng cách giữa cô và Miêu Doanh Đông càng cách xa.
“Còn sợ anh như vậy sao?” Miêu Doanh Đông không nhìn cô, lật một trang tài liệu nói.
Kiều Duyệt Nhiên đã từng gửi tin nhắn wechat cho anh nói, cô sợ anh, anh cũng không biết rốt cuộc mình đáng sợ ở điểm nào!
Kiều Duyệt Nhiên vừa mới ngủ dậy, tim cô đập rất nhanh, cô đến bên cửa sổ ngắm mưa một lát, một cơn rất to, mưa như thác đổ.
“Em phải về đây, anh Miêu! Anh có thể mở cửa giúp em không?” Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
“Mưa lớn như vậy, em muốn về thật à?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.
“Nếu không thì sao? Ngủ với anh thêm một đêm nữa à? Sau đó anh lại cho em tiền? Trong mắt Hứa Thế An em chẳng khác nào một phụ nữ lăng loàn, trái tim là của anh ấy, nhưng thân xác lại là của anh! Em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, anh Miêu à!” Kiều Duyệt Nhiên đột nhiên quay qua nói, dường như cô vừa nổi giận vừa hối hận.
Trước đây đã không rõ ràng, bây giờ cô đã nằm trong tay Hứa Thế An, không thể nào thoát khỏi anh.
Đôi mắt Kiều Duyệt Nhiên đang ngấn lệ.
Cô nghẹn ngào, khóc không thành tiếng, vì cô quá uất ức, lúc đó vì để cứu Hứa Thế An, cô cảm thấy mình thật cao thượng, bây giờ cô lại thấy mình thật dơ bẩn.
Một khi trải qua sinh li tử biệt, thì sẽ có sự nhơ nhuốc tồn tại.
Cô quay đầu sang chỗ khác, đưa tay lên lau nước mắt!
“Tính bướng bỉnh này của em, cũng không biết là giống ai!” Miêu Doanh Đông nói rồi mở cửa cho Kiều Duyệt Nhiên.
Anh không thay đồ, aty cầm lấy chìa khoá xe, ra đưa Kiều Duyệt Nhiên về.
Lúc vào thang máy, Kiều Duyệt Nhiên cân bằng lại cảm xúc của bản thân, nói “Anh Miêu, không cần tiễn. Em có thể tự về.”
Cô nhấn nút số 1 trong thang máy.
Miêu Doanh Đông nói “Nhấn giúp anh xuống tầng hầm 1.”
Kiều Duyệt Nhiên đã nhấn rồi, cũng không hỏi anh đi đâu, cô không muốn nói nhiều với anh nữa.
Đến tầng 1, Kiều Duyệt Nhiên vừa muốn ra khỏi thang máy, tay cô bỗng chốc bị Miêu Doanh Đông kéo lại, cô la lên một tiếng “A”, cả người bước lùi về phía sau.
Miêu Doanh Đông đã buông tay cô ra.
“Anh đưa em về trường!” Anh nói.
Vừa mới dứt câu thang máy vang lên một tiếng “Ding”, đã tới tầng B1.
Miêu Doanh Đông ra khỏi thanh máy, Kiều Duyệt Nhiên cũng đi theo anh.
Lên xe của anh, cô ngồi ở ghế phụ.
Sau khi ra khỏi hầm giữ xe, Kiều Duyệt Nhiên mới nhìn thấy, trận mưa hôm nay to biết mấy.
Anh lái xe rất chậm, cần gạt nước trước xe quét rất nhanh.
“Lần này đi Hayti, em đã mua gì cho bạn trai?” Anh hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên cứ nhìn ra cửa sổ xe hơi “Một tấm bùa bình an, mong anh ấy luôn bình an, mạnh khoẻ.”
“Còn Tam Nhi?”
“Tìm đã thô cho cô ấy, còn có -- chiếc đĩa này.” Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nói, cô lại nói dối nữa rồi.
“Vậy em quá tốt với Tam Nhi rồi. Vật này thường là vật mà những cặp tình nhân tặng cho nhau, thường là nam tặng cho nữ, người bán không nói với em à?” Miêu Doanh Đông quay mặt qua, nhìn Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên cũng hoảng hốt nhìn Miêu Doanh Đông, cô đành phải nuốt nỗi khổ này vào trong.
Vật này vốn dĩ là cô mua cho anh!
Sao lại có thể là vật mà những cặp tình nhân hay tặng cho nhau chứ?
“Không có nói.” Kiều Duyệt Nhiên lắc đầu phủ nhận.
“Cũng đúng. Nếu người bán nói với em, thì em sẽ không mua hàng của họ nữa. Có lẽ, chủ cửa hàng đó cũng hiếm khi gặp được một người ngốc nghếch như em!” Miêu Doanh Đông dường như cảm thấy Kiều Duyệt Nhiên rất buồn cười.
Kiều Duyệt Nhiên có chút nổi giận, cô ngang ngược nói “Em biết là mình ngốc, đầu óc không bằng Tam Nhi, không bằng em gái của anh, càng không bằng anh! Anh cũng không cần cười nhạo em vậy đâu! Em ngốc nhưng em luôn cố gắng!”
Miêu Doanh Đông liền im lặng, không nói gì nữa.
Đến kí túc xá của Kiều Duyệt Nhiên, Kiều Duyệt Nhiên lại muốn cứ thế tay không xuống xe.
Miêu Doanh Đông lấy một chiếc dù từ phía sau, đưa cho Kiều Duyệt Nhiên.
“Chiếc dù này, không cần trả đâu!” Giọng Miêu Doanh Đông cố ý nói rõ.
Kiều Duyệt Nhiên rời đi.