Trong nhà Nam Lịch Viễn, Kiều Kiều và Cố Tam Nhi đang đứng trước mặt Nam Lịch Viễn.
Nam Lịnh Viễn ngồi trên ghế sofa, hai chân gác lên nhau, nhìn hai cô gái thanh xuân đang nở rộ trước mặt.
Cố Tam Nhi hai tay xoắn lấy nhau đặt phía sau lưng, Kiều Kiều hai tay co lại phía trước người.
Nam Lịch Viễn ngồi trên ghế sofa, nhiệm vụ cắt băng khởi công đã đẩy lùi sang ngày mai rồi, Sau khi Cố Tam Nhi gọi điện thoại cho anh, anh chút nữa nổi trận lôi đình.
Ánh mắt Nam Lịch Viễn chuyển hướng sang Cố Tam Nhi, “ Em thì sao? Cũng quên rồi?”
Cố Tam Nhi hắng giọng ho một chút, cúi thấp đầu “ Em làm một buổi chiều chiều kim cương, đầu óc không tỉnh táo, Kiều Kiều lại dến bất ngờ, sau khi ra ngoài, thực sự là em quên rồi!”
Nam Lịch Viễn ý tứ sâu sắc nhìn cô nhiều hơn một chút.
Sau đó, anh xa vời hỏi một câu, “ Cho dù là em nghĩ cho chồng em nhiều hơn một chút sao?”
“ Được rồi! Cô có thể đi rồi!” Nam Lịch Viễn nói với Kiều Kiều.
Ánh mắt Kiều Kiều không yên tâm liếc nhìn Cố Tam Nhi một chút, Cố Tam Nhi dường như cũng thấp thỏm, dù sao cũng là việc lớn như vậy.
“ Cậu tự cầu phúc cho mình đi. Tam Nhi.” Kiều Kiều nắm tay Cố Tam Nhi một chút.
“ ừm.” Cố Tam Nhi trả lời một câu.
Cửa vang lên, Kiều Kiều đi rồi.
Nam Lịch Viễn vẫn nhìn trằm trằm Cố Tam Nhi, nói một câu, “ qua đây”.
“ Không cho phép mắng em, không cho phép đánh em!” Cố Tam Nhi có chút tủi thân nói ra, cô cũng biết bản thân mình đã gây ra họa lớn rồi, nghe nói lần cắt băng khởi công này vẫn là có mặt những nhân vật có địa vị cao, bởi vì cô mà bị bức ép lùi muộn lại, cô có thể nghĩ ra Nam Lịch Viễn vì việc này phải bồi thường bao nhiêu tiền, lỗ vốn mất bao nhiêu.
“ Anh không đánh em, không mắng em, qua đây.” Hơi Thở của Nam Lịch Viễn có chút ấm áp.
Cố Tam Nhi chần chừ một chút, đi đến bên cạnh anh, ánh mắt vẫn rất hồ nghi.
Nam Lịch Viễn lập tức kéo cô qua, kéo vào lòng mình, ngồi trên đùi anh.
Cố Tam Nhi cẩn thận nghiêm túc nhìn anh, lại trốn tránh, “ Chú Nam àh, lần này đích thực là Tam Nhi không đúng, anh phạt em đi!”
“ Phạt sao?”
“ Em nào biết phạt sao. Em biết anh giận, em thật sự không phải cố ý!” Cố Tam Nhi không nhìn ánh mắt Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn lập tức đè ép Cố Tam Nhi trên sofa.
Cố Tam Nhi bắt đầu la, “ Chú Nam không cho phép dày vò Tam Nhi”|
Quần áo của cô đã bị xé rách, tiếp đó truyền đến tiếng rít chói tai “ aaaaaa”
Sau khi thỏa mãn, Nam Lịch Viễn nói với Cố Tam Nhi, “ phạt em làm cho anh một chiếc nhẫn”
Bởi vì Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn mặc dù đã đăng ký rồi, nhưng vẫn chưa tổ chức hôn lễ, cho nên vẫn chưa đeo nhẫn cưới.
“ Đeo ở ngón nào?” Cố Tam Nhi nằm trên ghế sofa, vẫn bị Nam Lịch viễn đè ép trên thân.
Nam Lịch Viễn dơ dơ tay trái ngón tay vô danh.
“ Chính là làm cái đó sao? Vẫn là làm hai cái?” Cố Tam Nhi biết, vị trí ngón vô danh đeo là nhẫn cưới, nhẫn cưới đều là hai người đeo, lẽ nào cô không đeo sao?
“Đúng, chính là một cái. Tránh ong bớm xung quanh.” Nam Lịch Viễn trong lòng biết, tương lai lúc hai người chính thức kết hôn, chiếc nhẫn này, phải là anh tặng cho cô, không phải bây giờ cô tặng cho anh.
Cố Tam Nhi đồng ý, “ Cố nhất định dùng khả năng cả đời đi làm việc này, coi như là bồi thường cho Chú Nam.
Ngày hôm sau, Cố Tam Nhi dậy sớm, không đợi Nam Lịch Viễn gọi, Lúc Nam Lịch Viễn xuống gác cô đã đánh răng rửa mặt, dù sao nghi thức khởi công cũng đã dời sang hôm nay rồi.
Lúc diễn ra nghi thức, Cố Tam Nhi và Nam Lịch Viễn hai người đứng sát gần nha, băng lụa màu cắt đứt, Cố Tam Nhi nhìn Nam Lịch Viễn cười một chút, sau đó hai người đứng cùng nhau chụp một tấm ảnh.
Đây là tấm ảnh đầu tiên của hai người xuất hiện ở trường hợp công cộng, Nam Lịch Viễn ôm vai Cố Tam NHi, dù sao cũng là Nam Tổng và Nam phu nhân.
Cố Tam Nhi cười vui vẻ.
Về trường học, Cố Tam Nhi liền vắt óc thay Nam Lịch Viễn nghĩ việc chiếc nhẫn, cho dù dùng cả đời để học tập, linh cảm không phải là dễ tìm ra.
Hôm đó, lúc cô chống cằm trong phòng thực hành này không có chút ý tường nào, thấy Diệp Mậu Thân tiến vào phòng.
Đây là Diệp Mậu Thân lần đầu tiên nhìn thấy Cố Tam Nhi không có đang chăm chỉ làm đồ gì đó, mà là đang suy nghĩ việc gì đó, rất hiếu kỳ.
“ Đang suy nghĩ cái gì?” anh hỏi, hai tay đút trong túi quần.
Cố Tam Nhi phát hiện, Diệp Mậu Thân thích mặc áo sơ mi trắng, thích xắn ống tay áo đến khuỷa tay, rất đẹp trai.
“ Chồng tôi phạt tôi làm một chiếc nhẫn, tôi đang cố dùng tất cả những gì đã học, tạm thời vẫn chưa có linh cảm.” Cố Tam NHi hơi nhăn mày nói.
“ Để lỡ việc cắt băng khởi công?”
“ ừm”
Diệp Tam Nhi không nói gì, tiếp tục về bàn thực hành của anh ta tiếp tục làm kim cương.
Cố Tam Nhi liền không hiểu, đương đường tổng tài tập đoàn Olive, sao luôn đến trường học tập luyện làm kim cương, nếu như nói là vì Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi cảm thấy có chút tự mình đa tình, bởi vì mỗi lần anh ta đến, cũng không có nói chuyện gì với cô, sao có thể là vì cô?
Hôm nay Cố Tam Nhi không nghĩ ra linh cảm nào, lật một buổi tối sách và tạp chí, vẫn là không có thu hoạch gì.
Ngày hôm sau lúc Cố Tam Nhi ở bàn thực hành, Diệp Mậu Thân lại đến nữa, sau đó đưa cho Cố Tam Nhi một quyển sổ vô cùng xa xỉ. “ Đây là nhẫn cưới mấy năm nay công ty chúng tôi làm, thiết kế của tôi, sản phẩm vô cùng nhiều, cơ bản là bao gồm các mẫu thiết kế trình độ cao nhất trên thế giới này, em xem xem!”
CốTam Nhi vô cùng kinh ngạc nhìn anh ta, “ anh vì sao phải chuyên môn làm một cuốn sổ tay làm nhẫn cưới? mà không làm cái khác?”
“ Nhẫn cưới dối với tôi mà nói, có ý nghĩa đặc biệt.” Anh ta vẫn không nói nhiều, nói xong liền trở về vị trí của bản thân mình.
Cố Tam Nhi lật mở, lần đầu tiên nhìn thấy chữ của anh ta, tiếng anh nhiều hơn, kích thước, dùng nguyên liệu, bản thiết kế, vô cùng tường tận chi tiết, hơn nữa rất có trật tự, giống như mở một cánh cửa khác của cuộc đời Cố Tam Nhi.
Cố Tam Nhi ôm cuốn sổ tay, xem một buổi sáng.
Lúc Diệp Mậu Thân đi, hỏi Cố Tam Nhi một câu, “ có giúp đỡ gì không?”
“ Có”
“ Thế thì tốt.” Nói xong Diệp Mậu Thân liền đi.
Cố Tam Nhi đã tìm thấy linh cảm từ quyển sổ tay này, buổi chiều cô liền bắt đầu làm, làm ra cũng rất nhanh, nhưng là cần phải trên chiếc nhẫn khắc tên của cô cũng không phải là dễ dàng như thế - Đồng”.
Buổi chiều, Kiều Kiều gọi điện thoại cho cô, hỏi cô ăn cơm ở trường hay về nhà ăn cơm với Nam tổng.
Cố Tam Nhi vẫn đang bận, “ Cậu ăn trước đi, Tớ đợi chút nữa ăn. Anh tối hôm nay trở về rất muộn.
Kiều Kiều mặc dù cùng học một trường với Cố Tam Nhi nhưng đãi ngộ rõ ràng không tốt bằng Cố Tam Nhi, Cố Tam Nhi chính là được đặc biệt mời đến. Cô là dùng tiền để đến đây, hơn nữa Cố Tam Nhi theo học cũng là giáo sư được mọi người kính trọng Eward.
Kiều Kiều vào phòng thực hành tìm Cố Tam Nhi, nhìn thấy Cố Tam Nhi rất thần bí.
Lúc này, Diệp Mậu Thân đi vào phòng thực hành, anh dường như quên lấy đồ đạc.
Kiều Kiều vừa nhìn thấy anh ta, trong giây phút đó đôi mắt phát sáng, vội vàng hỏi Cố Tam Nhi người đàn ông đó là ai? Cố Tam Nhi liền nói., tổng tài của Olive, học sinh khóa trước của giáo sư Eward.
“ Lợi hại vậy sao?”
“ ừm!”
Cố Tam Nhi bận mài chiếc nhẫn trong tay, lập tức liền làm xong rồi, làm xong có thể tặng cho Chú Nam rồi.
Trình tự mài cuối cùng sau khi làm xong, Cố Nam Nhi để chiếc nhẫn trong một cái túi để đì trang sức nhỏ, chuẩn bị cùng Kiều Kiều đi ăn cơm.
Sổ tay của Diệp Mậu Thân đặt trên bàn ăn cơm, đồ đạc rất lớn, không thể cất vào trong túi, Cố Tam Nhi lại nhìn chiếc nhẫn một chút, đặt trên cuốn sổ tay.
“ Cuốn sổ tay này thật đẹp, của ai vậy? Kiều Kiều vừa ăn vừa hỏi.
“ Diệp Mậu Thân, chính là của anh chàng cậu nói rất đẹp trai đó.”
“ Thật sao? Cậu phải trả lại anh ta sao?” Kiều Kiều tiếp tục hỏi.
“ ừm” Cố Tam Nhi nói chậm một chút nhìn nhìn Kiều Kiều,” vừa mắt với anh ta àh? Được, một lát cậu trả lại cho anh ta! Tớ thành toàn cho cậu, vừa hay tớ không muốn nhìn thấy con người này.
Vừa hay cơm thức ăn của Cố Tam Nhi xong rồi, để cô đi lấy, Cố Tam Nhi đi lấy cơm của mình.
Kiểu Kiều cầm cuốn sổ tay qua, chiếc nhẫn Cố Tam Nhi làm cho Nam Lịch Viễn, để trong cái túi nhỏ đặt trên cuốn sổ tay Kiều Kiều cũng cho rằng là của Diệp Mậu Thân, cũng mang đi, đút vào trong túi của cô.
Cố Tam Nhi bê cơm trở lại chỗ ngồi, liền ăn luôn. Dù sao cũng đói rồi, cũng quên mất việc này.
Ăn xong cơm, Kiều Kiều trực tiếp chạy đến công ty Oliver, mục tiêu của oliver là vì học sinh ngành đá quý mà phấn đấu, Kiều Kiều biết công ty ở đây cũng không có gì là lạ, Cố Tam Nhi nói cô không biết điện thoại của Diệp Mậu Thân, cô chỉ có thể xem xem có thể gặp vận may lớn hay không?
Hỏi rõ văn phòng của tổng tài ở đâu, Kiều Kiều trực tiếp chạy đến, may mắn Diệp Mậu Thân vẫn ở đây.
Kiều Kiều đặc biệt vui vẻ lấy ra cuốn sổ tay, còn có chiếc nhẫn mà Cố Tam Nhi đã làm đó, đưa cho Diệp Mậu Thân.
Diệp Mậu Thân vốn dĩ không để ý đến Kiều Kiều, nhìn thấy chiếc túi nhỏ đó, anh biết đây là túi đựng đá quý, liền hỏi “ Cố Tam Nhi đưa cho tôi?”
“ Đúng vậy.”
Diệp Mậu Thân lấy ra chiếc nhẫn này, quả nhiên là làm bằng tay, đã có thể sánh ngang với rất nhiều các thiết kế sư cao cấp, cho dù là chiếc nhẫn như thế, cũng có thể nhìn ra là mất rất nhiều tâm huyết, phía trên còn khắc một chữ “ Đồng”!
Khóe môi Diệp Mậu Thần nhếch lên, trong miệng đọc thầm chữ naỳ “ Đồng”.
“ Cô còn có việc sao, không có việc có thể đi.” Anh ta nói với Kiều Kiều.
Kiều Kiều cảm thấy đặc biệt bối rối, ở đây thêm một phút cũng cảm thấy khó chịu, cô chuồn lẹ.
Diệp Mậu Thân vẫn luôn nhìn trằm trằm chiếc nhẫn đó, tiếp đó, anh cười lên, đeo chiếc nhẫn lên tay của mình.l
Cố Tam Nhi ở trong xe taxi, đột nhiên nhớ ra việc chiếc nhẫn, lúc đang ăn cơm, người nhiều lộn xộn, nhẫn đâu rồi?
Cô lấy túi xách ra, bên trong không có.
Hoang mang nhớ ra chiếc nhẫn này là đặt cùng chỗ với cuốn sổ tay, đều là Kiều Kiều mang đi rồi sao?
Cô nhanh chóng gọi điện cho Kiều Kiều, hỏi chiếc nhẫn đó, có phải là do cô mang đi rồi không?
“ Nhẫn cái gì?” Kiều Kiều hỏi.
Vừa nãy trong phòng thực hành, chỉ nhìn thấy Cố Tam Nhi đang bận rộn, Cố Tam Nhi làm cái gì, cô thực không chú ý.
“ Chính là một thứ để trong túi vải sao?”
“ ừm, đúng rồi, cái đó không phải đưa cho anh ta sao? Tớ đều đã đưa cho anh ta rồi!” Kiều Kiều rất bối rối, “ Không phải cậu làm bài tập cậu giao cho Diệp Mậu Thân sao?”
“ Đây là đâu với đâu vây? Đây là tớ tặng chồng tớ. Nhẫn của tớ, tặng cho anh ta, tính là chuyện gì vậy?” Cố Tam Nhi đều gấp muốn khóc rồi.
Cô không biết số điện thoại của Diệp Mậu Thân, hỏi giáo sư Eward mới biết.
Điện thoại của cô hỏa tốc gọi cho Diệp Mậu Thân!
“ Diệp Tổng, xin lỗi, hôm nay Kiều Kiều đưa nhầm cho ngài một chiếc nhẫn, đó là tôi tặng chồng tôi, Kiều Kiều không biết, đưa cho Ngài rồi, có thể xin ngài trả cho tôi không? Nếu ngài tiện, tôi bây giờ đi lấy! Cố Tam Nhi rất sốt ruột.
Đầu bên kia, Diệp Mậu Thân không nói chuyện.