Mục lục
Rất Yêu, Rất Yêu Em
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Nam Lịch Viễn rời đi, Kiều Kiều đến, lúc cô gọt táo cho Cố Tam Nhi, nói:

“Tam Nhi, gần đây có vẻ bồn chồn không vui, thất tình hả?” Kiều Kiều hỏi.

“Tớ chưa thích ai bao giờ, không biết cảm giác thích một ai đó là như thế nào, cảm giác thất tình, lại càng không biết.” Cố Tam Nhi nói lời thật lòng.

Kiều Kiều cố gắng không nhắc đến Nam Lịch Viễn, bởi vì cô biết, Tam Nhi không vui không thể nào không liên quan đến Nam Lịch Viễn.

Hà Đình mang một bó hoa hồng đến, sau khi nghe Nam Lịch Viễn đã kết hôn, Hà Đình càng tích cực theo đuổi Cố Tam Nhi hơn, giờ đây, Cố Tam Nhi chỉ cần nhìn thấy anh ta là thấy phiền phức rồi.

Vì vậy, sau khi Hà Đình đến, Cố Tam Nhi không hề mở mắt, cố ý giả vờ như đang ngủ, đem quyển sách đang xem úp lên mặt, còn nói một câu: “Tâm tình đang không tốt, mời những người không liên quan rời khỏi đây!”

“Người không liên quan” ở đây đương nhiên chính là Hà Đình rồi.

Người nhà Cố gia, thực tế không học được cách thèm nhìn mặt người khác.

Trước mặt Kiều Kiều, thầy Hà Đình này đúng là quá mất mặt rồi.

Ngày Cố Tam Nhi ra viện là do Cố Hành Cương đi đón cô, sau đó cùng Đỗ Nhược trở về Ninh Thành.

Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng cũng chuẩn bị trở về Hải Thành, lúc sắp đi, ông nói với Nam Lịch Viễn: “Cậu không thấy làm như vậy đối với Tam Nhi rất là ác độc sao? Tự nghĩ đường lui cho mình đi.”

Nam Lịch Viễn chẳng lẽ lại không biết?

Cố Minh Thành bắt đầu đau lòng con gái mình rồi.

Sauk hi ra viện một tuần, chính là đến kì thi giữa kỳ. Cố Tam Nhi lần thi cử này cũng không ôm hy vọng gì quá lớn. Học kỳ này, tâm tư có chút hoang mang, trong lòng thì rối loạn, cả ngày trong lòng chỉ nghĩ đến chuyện khác vì vậy chuyện học tập cũng bị ảnh hưởng. Ví như về phương diện gia công châu báu có vấn đề gì, Cố Tam Nhi vốn dĩ rất am hiểu về châu bảo nên không lo lắng môn này lắm.

Lúc thi số học, cô lại không biết gì, có lúc nhìn đông nhìn tây dáo dác.

Hà Đình vẫn liên tục nhìn sát cô.

Cố Niệm Đồng khiến anh ta đen mặt không ngừng, anh ta quyết định, lần này bất kể như thế nào, nhất định phải khiến cho Cố Niệm Đồng nhìn cho kĩ, mà phải làm cho cô ta không còn mặt mũi nào nữa.

Cố Niệm Đồng không biết cách làm, mắt nhìn người khác, thỉnh thoảng trong đầu nảy ra cái gì đó, lại cúi đầu tiếp tục làm bài.

Hà Đình bước đến bên cô.

“copy?” Hà Đình lạnh băng hỏi một câu.

“Ai ạ?” Cố Niệm Đồng hỏi.

“Nhìn người bên cạnh, xong lại viết vào bài của mình. Tôi nói chính là cô đó!” Hà Đình lại nói thêm một câu.

Dù sao bây giờ Nam Lịch Viễn cũng không còn là chồng cô ta nữa rồi, mà là chồng của người khác, muốn gây chuyện, cô ta cũng không dám đi tìm anh ta, suy cho cùng là vì bên anh ta đã có người phụ nữ khác rồi.

Với lại, Cố gia nước xa không cứu được lửa gần, thù cũ với cha của cô ta, anh ta vẫn còn chưa báo được.

Nói Cố Niệm Đồng copy bài, khác nào nói cô trộm đồ người khác, cái loại uất ức này làm sao cô chịu nổi.

“Tôi không copy!” Cố Niệm Đồng tức giận đỏ mặt.

“Không copy? Không copy thì cô nhìn đông nhìn tây làm gì?” Hà Đồng ỷ vào khí thế giáo viên lên tiếng.

“Thầy Hà, thầy muốn lấy việc công trả thù riêng thì cũng không cần phải tìm cái lí do này?” Cố Niệm Đồng tức giận từ trên bàn đứng dậy.

“Niệm Thục Đồng, môn số học của cô xưa nay không tốt, lần này lại sợ đội sổ cho nên mới copy bào người khác. Tìm một người đàn ông bổ túc cho cô, giờ anh ta lấy người khác rồi, không có đường nhé!”

“Thầy…”. Từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên Cố Niệm Đồng nghe phải lời nói khó nghe đến vậy, khiến cho cô cảm thấy hình như trên thế gian này không có hai mươi năm tươi đẹp trước đây. Đối diện với những lời nói bẩn thỉu này, cô không phản ưng lại được, một bụng tức giận.

Cô vất bút lên bàn, không làm nữa, về kí túc xá. Nếu Hà Đình đã muốn chỉnh cô, chắc chắn sẽ tìm muôn lí do.

Hà Đình nhìn thấy Cố Niệm Đồng bỏ đi, cười đắc ý.

Sau khi thi xong, Hà Đình tức giận lên khoa, muốn khoa phải xử phạt Cố Niệm Đồng, thong báo phê bình cô ta.

Dù cho Cố gia có tiền có thế, nhưng biểu hiện của Cố Niệm Đồng không tốt thì Khoa cũng không thể để vậy mà không quản lý.

Lúc sáu giờ tối, tin tức Cố Niệm Đồng “copy bài, cãi lại thầy” đã bay đi khắp nơi rồi. Là trên mạng phát tán tin tức này, hiệu trưởng sau đó mới biết được.

Thầy giáo trong khoa này, biết cái gì chứ!

Hiệu trưởng cảm thấy, xong rồi, chạm phải phiền phức lớn rồi!

Hiệu trưởng liền gọi một cuộc cho Nam Lịch Viễn, trước là xin lỗi, bảo rằng các thầy giáo trong khoa không hiểu chuyện, không biết nặng nhè, nghe lời thầy giáo Hà Đồng mà làm ra như vậy, sau này ông mới biết được.

Nam Lịch Viễn mặt lạnh như sắt, nói một câu. “Trong ba ngày, khiến Hà Đồng cút khỏi trường!”

Nhẫn nhìn anh ta không chỉ một hai lần rồi. Trước đây tất cả những gì không phát tác ra, bởi vì lúc ở Havard, anh ta là bạn học của Cố Tam Nhi.

Giờ có thể đổ tất cả việc này lên đầu hiệu trưởng, anh cảm thấy cực kì tiện tay.

Suy cho cùng, Nam Lịch Viễn từng tài trợ cho trường này một ngàn vạn đồng. Cuối cùng, ông đành tìm Hà Đình đến, nói anh ta tốt nhất nên tự động từ chức là xong.

Hà Đình nghẹn họng, tức giận bộc phát, hỏi anh ta rốt cuộc phạm lỗi gì, tại sao lại bảo anh ta phải từ chức?

Hiệu trưởng không nói việc của Cố Niệm Đồng, mà nói trước đây có rất nhiều sinh viên phản ánh anh ta dạy học nhưng sinh viên nghe không hiểu. Bây giờ giáo viên cạnh tranh rất lớn, lần trước thầy giáo của Hà Đình cũng không đánh giá cao anh, giờ hiệu trưởng báo trước cho anh, để anh tự động nghỉ việc, lúc đó sẽ còn có chút mặt mũi.

Hà Đình hiểu rõ, biết anh ta đã đắc tội Cố Niệm Đồng rồi. Sự việc anh ta gây ra lần này, sau đó cũng có nghĩ qua, có chút tuyệt hậu. Nhưng Cố Niệm Đồng này nóng nguội không màng, cứng mềm không ăn. Lần đầu tiên gặp Cố Niệm Đồng, nhìn thấy cô một bộ dạng đơn thuần nghĩ rằng cô rất dễ lừa, nhưng kết quả anh ta luôn dẫm phải đinh nhọn trên người Cố Niệm Đồng.

Đặc biệt là lần trước, Cố Niệm Đồng nói cô có bị từ hôn cả trăm lần cũng không thèm đến lượt Hà Đình anh, lòng tự tôn của Hà Đình bị tổn thương sâu sắc.

Ý muốn báo thù Cố Niệm Đồng bắt đầu từ lúc đó, đúng lúc Nam Lịch Viễn cũng kết hôn rồi. Tình ngay lý gian, anh ta muốn quản Cố Niệm Đồng, cũng phải nhìn xem sắc mặt của vợ mình.

Vì vậy cho nên, Hà Đình vẫn luôn nghĩ rằng anh ta đã đắc tội với Cố gia, là Cố Minh Thành đang chỉnh anh ta.

Cố Minh Thành muốn chỉnh anh ta, anh ta cũng không còn cách nào khác, dù sao sự việc cũng xảy ra rồi.

Đến tối, anh ta tìm Lục Tịnh Viễn đi uống rượu.

Cố Tam Nhi nghe Kiều Kiều nói, thong báo phê bình của cô đã công bố rồi. Mặc dù không bị kỉ luật, nhưng cô cãi lại giáo viên, copy bài người khác cũng không phải là tội nhỏ.

Copy đối với Cố Tham Nhi mà nói, cũng như tội danh của kẻ ăn trộm đồ vậy.

Cô sao lại có thể đi ăn trộm đồ nhà người ta chứ?

Tên khốn Hà Đình này!

Cố Niệm Đồng có chút tâm nguội ý lạnh, cô cảm thấy chuyển đến đại học Giang Thành này đúng klaf sau lầm rồi.

Hà Đình không nói với Lục Tĩnh Viễn chuyện bị hiệu trưởng buộc tứ chức, chỉ là nói muốn đổi cái công việc, anh ta vẫn còn trẻ, làm giáo viên không phù hợp với dã tâm của anh ta.

Lục Tĩnh Viễn nói anh ta sẽ giới thiệu cho Hà Đình một công việc ở phố Walls, Hà Đình cảm kích mãi không thôi.

Lục Tịnh Viễn nghĩ đến Cố Tam Nhi nhận sự oan ức lớn như vậy chắc tâm tình không được vui, cha mẹ lại không ở bên nên liền đi an ủi cô một chuyến.

Cố Tam Nhi quả thật tâm tình không tốt, cô đứng bên cạnh hồ, lấy cành cây chọc chọc vào mặt nước, “Tên khốn Hà Đình này, nếu anh ta không đi,em sẽ đi!”

“Anh ta sắp đi rồi!” Lục Tịnh Viễn nói.

Dần dần, Lục Tĩnh Viễn bắt đầu nhận ra nhân phẩm của Hà Đình này có vấn đề. Nếu không phải anh ta là thầy giáo của Cố Tam Nhi, Lục Tịnh Viễn cũng sẽ không thân cận với Hà Đình như vậy, có thể anh ở giữa, giảng hòa cho hai bên thì sẽ không có nhiều xung đột hơn nữa. Lục Tịnh Viễn nghĩ như vậy.

“Anh ta đi đâu?” Cố Tam Nhi quay đầu hỏi Lục Tịnh Viễn.

“Anh ta nói anh ta muốn từ chức, nên thầy muốn giới thiệu cho anh ta một công việc ở phố Walls. Mở rộng lòng ra đi, ai trưởng thành mà thuận lợi một đường cả đâu.” Lục Tịnh Viễn nói.

Sau đó, kết cục hoàn toàn bị thay đổi: Hà Đình từ chức, hiểu trưởng thay đổi điểm số số học của Cố Niệm Đồng, thành tích số học của cô vì nộp bài sớm nên xử lý đạt.

Hà Đình sau ba ngày liền đi rồi!

Cố Niệm Đồng lại không cảm thấy vui vẻ gì nhiều, chỉ là ra đi một kẻ tiểu nhân khiến cô chịu oan uổng mà thôi.

Cô vẫn luôn nghĩ rằng Lục Tịnh Viễn xử lý những chuyện này cho cô, làm cho Hà Đình rời càng xa cô càng tốt nên đối với anh càng cảm kích không thôi.

Chiêu cuối cùng của Hà Đình vẫn chưa tung ta, anh ta muốn xem xem trận chiến giữa Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng như thế nào.

Nhà bọn họ ở Giang Thành có một người bạn rất tốt, con cái nhà thế gia cực kì có tiền. Hà Đồng khiến anh ta tổ chức một cái tiệc, mời vợ chồng Nam Lịch Viễn và Cố Niệm Đồng đến.

Đến lúc đí, khách hang sẽ mời Cố Niệm Đồng uống rượ, đến lúc đó Nam Lịch Viễn không uống thay cô không được, uống thay cô lại càng không được.

Anh ta biết, Cố Niệm Đồng không biết uống rượu. Anh ta muốn ép một cô uống đến say bí tỉ, mất hết hình tượng.

Một mũi tên trúng hai đích!

Hà Đình đi Mỹ rồi, nhưng buổi tiệc này vẫn cứ được tổ chức.

Vị khách hang này có quan hệ tốt đẹp nhiều năm với gia đình Hà Đình, ông ta cũng muốn xem xem quan hệ giữa Nam tổng và Cố tam thiểu thư rốt cuộc là mối quan hệ gì, rõ ràng là đã đính hôn rồi, thế mà Nam tổng lại kết hôn với người khác? Cho nên người ở Giang Thành đều rất tò mò.

Nếu vì Hà Đình thì không đủ điều kiện để vị khách này ra ray tổ chức, nhưng vì muốn làm rõ mối quan hệ giữa Nam Lịch Viễn và Cố tam tiểu thư, ông cũng muốn thử xem một lần. Ông ta xưa nay vẫn qua lại làm ăn với Nam Lịch Viễn nên mời anh khá dễ dàng, nhưng với Cố tam tiểu thư, loại tiệc rượu này căn bản không biết mời cô thế nào.

Vị khách hang này nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đánh chủ ý lên người Kiều Kiều. Ông quen biết với ba Kiều Kiều. Mối quan hệ làm ăn chỉ có mấy người này, nói Kiều Kiều ở Giang Thành, muốn mời Kiều Kiều ăn bữa cơm, trưa hay tối gì cũng đều được.

Cha Kiều Kiều đồng ý, gọi cho Kiều Kiều. Đối với trường hợp này, Kiều Kiều chắc chắn sẽ dẫn theo bạn đồng hành, cô đương nhiên sẽ dẫn theo Cố Niệm Đồng rồi. Cố Niệm Đồng vẫn còn khó chịu chuyện vừa rồi, nên cũng muốn đi giải tỏa một chút nên đồng ý. Trong lòng nghĩ, dù sao mình đi ké thôi, chắc là cũng không ai chú ý đến cô làm gì.

Vì vậy, lúc cô và Kiều Kiều đi đến tham dự buổi tiệc không tên này, nhìn thấy Nam Lịch Viễn cùng vợ anh ta, Cố Niệm Đồng liền cảm thấy: Đúng là oan gia ngõ hẹp, sao lại đụng phải anh ta rồi?

Nam Lịch Viễn cũng rất kinh ngạc, Cố Niệm Đồng sao lại đến mấy buổi tiệc rượu này?

“Quen biết nhau cả sao?” Vị khách hang làm ra vẻ ngạc nhiên, “ Kiều Kiều là con gái của bạn tôi, đây là Nam tổng, tôi không cần phải giới thiệu nữa, còn vị này là…”

Vị khách hang ra vẻ không nhận ra Cố Niệm Đồng, “Là bạn của Kiều Kiều?”

“Vâng, chỉ là vô danh tiểu tốt thôi ạ.” Cố Niệm Đồng thấp đầu nói.

Cả buổi tiệc, ánh mắt cô không hề nhìn Nam Lịch Viễn một cái.

Đúng là ngang ngược quá mức có thể rồi!

“Nếu mọi người đều đã quen biết nhau rồi, vậy chúng ta cùng nâng ly nào, nhân sinh mấy lúc được tương phùng?” Vị khách hang nói.

Nhìn thấy ly nước trái cây trong tay Cố Niệm Đồng, ông đi đến gần nói: “Đều đã là sinh viên rồi, một ly rượu cũng không sao đâu, chỉ một ngụm thôi. Cháu và Kiều Kiều hai đưa đưa ly nước trái cây đây, bác đổi thành rượu nào!”

Phục vụ nghe vậy liền chạy qua đổi ly.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK