Đỗ Nhược vốn không định đi làm, nhưng Cố Tam Nhi không muốn Đỗ Nhược vì cô mà chậm trễ công việc, với lại những ngày này Thái Thái thường đến nấu a giao cho cô, cũng có người nói chuyện với cô, nên Đỗ Nhược lại đi làm.
Tính cách của Cố Tam Nhi rất tốt, gặp ai cũng nói chuyện được, không có tính khí tiểu thư nhà giàu, nói chuyện không che giấu, ngây thơ lại không phức tạp, nhưng nói chuyện vẫn rất có chủ kiến, cho nên Thái Thái cũng rất thích cô.
Thái Thái là thư kí chính của Nam Lịch Viễn, trong thời gian này cũng đi theo Nam Lịch Viễn đến Ninh Thành.
Ngay khi Thái Thái đưa chén a giao cho Cố Tam Nhi, điện thoại của Cố Tam Nhi reo lên.
Là Hà Đỉnh, bạn học của Cố Tam Nhi, anh muốn gọi video call cho Cố Tam Nhi.
Khuôn mặt đẹp trai của Hà Đỉnh xuất hiện trong video.
“Sao thế, bạn học Cố, tâm trạng không tốt à?” Hà Đỉnh năm nay hai mươi lăm, là kiểu thế gia công tử điển hình, đẹp trai tuấn lãng, lại đang học ở Harvard, đương nhiên phụ nữ theo đuổi anh ta xếp thành hàng dài.
“Không có. Đang ở nhà anh tớ, có lẽ mấy ngày nữa tớ sẽ về Mỹ, cha mẹ tớ đang đi du lịch nước ngoài.”
“Mau mau trở lại. Tớ cũng rất nhớ cậu, trở về rồi tớ tìm vài người đến ăn mừng với cậu.”
“Được rồi, tớ đã bỏ quá nhiều bài rồi, trở lại nhất định phải chăm chỉ, nếu không khỏi nghĩ tới chuyện tốt nghiệp!”
“Đúng là sinh viên Harvard! Lúc nào quay về, nói với tớ một tiếng!”
Sau đó, hai người nói về tình hình gần đây của các bạn học ở Harvard, Cố Tam Nhi có lúc cười vui vẻ, có lúc nghe Hà Đỉnh miêu tả, vô cùng căng thẳng.
Bất tri bất giác đã nói chuyện hơn bốn mươi phút.
“Cố tam tiểu thư, mau uống a giao đi, để nguội rồi uống sẽ không hiệu quả!” Thái Thái đã nghe gần hết cuộc trò chuyện của Cố Tam Nhi với bạn học của mình.
Mặc dù chủ tịch không bảo cô nghe lén, nhưng cũng coi như có thu hoạch bất ngờ.
“Vậy Hà Đỉnh, tớ cúp máy nhé.” Điện thoại di động của Cố Tam Nhi hơi nóng, cô cầm bát a giao lên uống.
Uống xong liền ăn một miếng mứt.
“Chủ tịch không cho tôi mang mứt đến!” Thái Thái nói.
Cố Tam Nhi chu chu miệng, rất không hài lòng.
Hành động này chọc cho Thái Thái buồn cười.
Có lẽ do Cố Tam Nhi vốn có tiềm năng của nhân vật chính, cũng có thể do cô sống ở trên cao từ nhỏ, hào quang của Cố Minh Thành lại quá lớn, cô lớn lên dưới sự bao bọc Cố Minh Thành, khiến người khác không muốn chú ý đến cô cũng khó, sau khi Thái Thái trở lại, liền đem hết biểu hiện của Cố Tam Nhi nói cho Nam Lịch Viễn.
Nam Lịch Viễn không hề yêu cầu điều này.
Tuy nhiên, dù sao Thái Thái cũng là thư ký của chủ tịch trong nhiều năm qua, nhìn sắc mặt chính là nhiệm vụ của thư ký.
Tất nhiên, chuyện của Hà Đỉnh, Thái Thái cũng báo cáo không sót một chút, đặc biệt còn mô tả dáng vẻ của Hà Đỉnh, một chàng trai khoảng 24 25 tuổi, nụ cười tỏa sáng, là một thiếu niên tuấn lãng, có lẽ là thế gia công tử.
Nam Lịch Viễn vẫn luôn cúi đầu viết gì đó, không có phản ứng, lúc nghe thấy hai từ Hà Đỉnh, tay anh chỉ dừng lại một chút, lại tiếp tục viết.
Tướng mạo của Hà Đỉnh, là do Thái Thái cố ý đi ra phía sau sôfa nhìn.
Cô biết chủ tịch nhất định rất quan tâm.
Những cái khác không nói, Thái Thái liền đi ra.
Có lẽ một cô bé sẽ thích một tên nhóc trẻ tuổi như vậy.
Môn đăng hộ đối!
Hôm nay Cố Niệm Đồng vô cùng buồn chán, buổi tối Đỗ Nhược mua cơm ở bên ngoài đem về, sau khi hai người ăn cơm xong, Cố Tam Nhi liền lên giường đi ngủ.
Mơ mơ hồ hồ, cảm thấy trán của mình bị ai đó hôn, mở mắt ra, thì ra là Cố Hành Cương.
Cố Tam Nhi vô cùng vui vẻ, cao hứng hét lên, “Anh cả, anh về rồi?”
“Mấy ngày này ổn chứ? Có khó chịu không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chỉ có ngày đầu tiên không thoải mái thôi, bây giờ đã khỏe rồi.”
“Vậy thì tốt, nếu không cha mẹ sẽ mắng anh chết mất. Anh vừa về, đi tắm trước đã.”
“Anh, chuyện anh về, chị ấy biết không?” “chị ấy” tất nhiên là nói Đỗ Nhược.
“Vẫn chưa biết! Ngủ ngon, tiểu công chúa!” Cố Hành Cương lại hôn lên trán em gái một cái, rồi quay người rời đi.
Dáng vẻ phong trần mệt mỏi.
Cố Hành Cương đi vào phòng tắm ở lầu hai, vừa cởi y phục, vừa huýt sao.
Qua cửa kính của phòng tắm, lộ ra thân hình tráng kiện của anh.
Trước giờ Đỗ Nhược đều ngủ không sâu, dường như nghe thấy tiếng động, giơ tay lên xem đồng hồ, đã 11 giờ, cô và Cố Tam Nhi đã ngủ được khoảng 3 tiếng rồi, sao bây giờ lại nghe thấy tiếng tắm rửa nhỉ?
Đỗ Nhược mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa, đi vào trong phòng tắm, gõ cửa, hỏi người bên trong, “Niệm Đồng, sao em lại đi tắm lúc này?”
Bên trong không trả lời.
Đỗ Nhược không yên tâm, đẩy cửa kính ra, cánh cửa lộ ra một khoảng, cô liền bị một bàn tay mạnh mẽ kéo vào trong.
Cô tưởng là người xấu, giật mình la lên “A” một tiếng.
Cố Hành Cương liền bịt miệng cô lại.
Cô mới nhìn thấy rõ, là Cố Hành Cương đã trở về, hoàn cảnh hiện giờ, không khí ẩm ướt, cô biết trên người Cố Hành Cương không mặc gì cả, cô căn bản là không dám nhìn, chỉ nhìn thấy làn da màu đồng của anh, Đỗ Nhược nhắm chặt mắt lại, mặt bắt đầu đỏ.
Nước từ vòi hoa sen vẫn không ngừng chảy xuống, khiến đồ ngủ bằng lụa trên người cô trở nên trong suốt, cô không mặc nội y, toàn bộ bộ phận trên người đều hiện rõ ra, ngực cup C, quần trong bằng ren.
Cô biết sắp xảy ra chuyện gì, cho nên, vẫn luôn căng thẳng, vào lúc này nếu ham muốn kia của đàn ông không được thỏa mãn, có phải sẽ không buông tha cho cô.
Cô biết trong đời mình thế nào cũng sẽ đến giờ khắc đó, nhưng cô không nghĩ đến lại là lúc này, ở đây, trong tình huống này.
Ái muội như vậy!
Cố Hành Cương dán vào tường, nhìn cô, một tay bịt miệng cô, không cho cô hét lên, tay còn lại cầm lấy tay của cô, đặt lên chỗ cương cứng của anh.
Đỗ Nhược không muốn, nhưng cuối cùng sức lực của cô vẫn không phải là đối thủ của Cố Hành Cương, giống như có một thanh sắt nóng, đang đặt ở bên dưới cô vậy.
Miệng của cô vẫn đang kêu la, cô không chịu nỗi loại trêu chọc này, muốn đi ra.
Nhưng vẫn chưa đi ra được, cả người đã bị Cố Hành Cương giữ lấy, hôn đến, cả thân thể trần trụi của anh dán chặt vào cô cứ như thân thể cô không mặc gì, bàn tay mân mê trên người cô.
Không hề thông báo, Cố Hành Cương liền tiến vào trong.
Giống như lần trước, cô vẫn rất chặt, cũng có thể do anh quá to!
Đỗ Nhược đau, dù sao cũng là lần đầu tiên trong đời, cô muốn la lên, nhưng Cố Niệm Đồng đang ngủ, cô không muốn để Cố Niệm Đồng biết.
Một cô bé nhỏ hơn cô hai tuổi, cô không biết mặt của mình phải đặt ở đâu nữa.
Cô cào lên lưng của Cố Hành Cương những đường xanh tím, cắn rách môi anh.
Động tác của Cố Hành Cương càng thô bạo.
Anh thô bạo cởi hết quần áo của Đỗ Nhược ra, hai người làm dưới vòi hoa sen, xong việc, anh mạnh mẽ ôm cô vào phòng mình, lại cưỡng éo cô thêm hai tiếng nữa.
Đỗ Nhược không ngờ, thể lực của người đàn ông này lại tốt như thế.
Cô cũng không hề bài xích anh, bởi vì cô biết anh chính là bác sĩ Cố mà cô luôn nhớ mong.
Trong lúc riêng tư, cô cũng từng to gan tưởng tượng đến công phu trên giường của bác sĩ Cố như thế nào, không ngờ, có một ngày, cô lại được tự mình nếm thử, không ngờ lại cuồng dã như thế, đây chính là tác phong của Cố Hành Cương.
“Vô sỉ!” Đỗ Nhược nhỏ giọng thều thào, mang theo tiếng khóc, cả người cô đều đang nằm trong vòng tay của Cố Hành Cương.
“Mắng được có hai từ này thôi sao?” bởi vì vừa nãy Cố Hành Cương đã được thỏa mãn, nên tâm trạng vô cùng tốt.
Thiết nghĩ đây là lần đầu tiên của Đỗ Nhược, lần trước dùng tay, là do anh không kiềm chế được.
Đỗ Nhược lật người dậy, cô muốn quay lại phòng của mình ngủ, nhưng cô biết, Cố Hành Cương sẽ không buông tha cho cô, chuyện kia cũng đã làm xong, tất nhiên phải ngủ chung với cô nữa, anh ta mới hài lòng.
Cô rất buồn ngủ, lười nói chuyện với Cố Hành Cương, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì chuyện vừa phát sinh, cho nên, sáng hôm sau rất muộn Đỗ Nhược vẫn chưa dậy, còn Cố Hành Cương bởi vì vừa mới đi công tác trở về, lại phải lái xe hai ba giờ đồng hồ, hơn nữa tối qua nửa đêm tiêu hao sức lực, cho nên hai người đều ngủ rất ngon.
Bình thường Cố Niệm Đồng đều tối 9 giờ ngủ, sáng 7 giờ dậy, cho nên, da của cô vô cùng đẹp, trơn mượt bóng loáng.
Cô đến phòng của Đỗ Nhược, a, không có người, mền vẫn chưa xếp, chắc là vẫn ở gần đây.
Cô lại đến phòng của Cố Hành Cương.
Người của Cố gia bình thường đều không có thói quen khóa cửa phòng, dù sao đều là người một nhà, ngoại trừ cha mẹ, bởi vì họ thường xuyên có “chuyện riêng” cần làm.
Cố Niệm Đồng hoài nghi, Đỗ Nhược không có ở phòng, khẳng định đã đến phòng của Cố Hành Cương rồi, nhưng lại cảm thấy không có khả năng, bởi vì cô cảm thấy Đỗ Nhược là một người bảo thủ, hơn nữa, mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa chắc chắn, nhưng Đỗ Nhược không có ở phòng, hôm qua anh cả lại vừa mới về......
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy cảnh sắc xuân quang bên trong.
Anh cả đang ôm Đỗ Nhược.
Cho nên, hai người đã thành rồi?
Cố Niệm Đồng vui vẻ, vờ như không biết chuyện gì, quay về phòng mình, tránh cho Đỗ Nhược ngại ngùng.
Lúc anh cả tỉnh dậy, đã sắp đến trưa, Cố Niệm Đồng nói với anh, có lẽ cô phải về Mỹ, đã bỏ qua quá nhiều bài vở rồi.
Đỗ Nhược vẫn luôn cúi đầu, không nói chuyện, dù sao, từ con gái trở thành đàn bà, là chuyện mới đêm qua.
Anh cả cũng vậy, lúc nói chuyện, vẫn luôn nhìn Đỗ Nhược, ánh mắt vừa trêu chọc, lại vừa biểu đạt sự bảo vệ.
Trong lòng Cố Niệm Đồng thở dài, ai da, đàn ông nhà họ Cố thật không biết thu liễm.
Cố Hành Cương nói muốn làm một bữa tiệc đưa tiễn Cố Niệm Đồng, mời một vài người, lúc trước đều do cha làm, bây giờ cha không có ở đây, tất nhiên do anh làm rồi, anh không cho Cố Niệm Đồng nhúng tay vào.
Hôm sau, Cố Niệm Đồng đã đặt xong vé máy bay về Mỹ, là ba ngày sau.
Cho nên Cố Hành Cương đã đặt xong bữa cơm tối nay, muốn tiễn đưa em gái mình.
Sau khi Đỗ Nhược biết thân phận của Cố Hành Cương, anh cũng không cần giữ bí mật nữa, nhưng anh cũng chưa từng chủ động nhắc tới, người khác nhìn thần sắc của anh, lại có thêm vài phần kính ngưỡng.
Người mời tới buổi tiệc lần này so với lần trước không khác nhau, đều là tinh anh trong giới thương nghiệp, Nam Lịch Viễn tất nhiên cũng đến.
Thân phận của Nam Lịch Viễn ở Ninh Thành, thậm chí còn cao hơn so với Cố Hành Cương, nhưng vẫn chưa là gì so với thân phận thật sự của anh, ở Ninh Thành đây chỉ là công ty chi nhánh của anh, nếu có một ngày, anh trở về nơi thuộc về mình ở phương Bắc, sự kính ngưỡng và tôn trọng của những người ở đó đối với anh, là thứ ở Ninh Thành không thể so bì được, bởi vì các thành phố ở phương Bắc, ai ai cũng biết Nam Lịch Viễn!
Thấy Nam Lịch Viễn đến, Cố Tam Nhi mỉm cười, “Chú Nam, cháu biết chú nhất định sẽ đến mà!”
“Phải đi rồi sao!”
“Vâng!”
“Lúc nào?”
“Ngày mốt. Đã đặt vé rồi.”
“Gấp vậy sao?”
“Vâng, cháu chậm trễ quá nhiều bài vở rồi!”
Nam Lịch Viễn ngồi xuống.
Cố Niệm Đồng ngồi bên cạnh anh, anh đột nhiên quay đầu sang, thấp giọng nói với Cố Niệm Đồng một câu, “Sau khi đi rồi, sẽ nhớ tôi chứ?”
Cố Niệm Đồng trịnh trọng gật đầu, “Vâng, tất nhiên rồi ạ.”