Khẩu khí của Miêu Doanh Đông trước giờ bình tĩnh, vụ làm ăn mấy tỉ, chẳng qua chỉ là phù du.
Chuyện này là do Từ Thiến thao túng, tiến triển đến bước nào, trong lòng anh rõ hơn ai hết.
Miêu Doanh Đông muốn đem Trang sức Diệp gia sát nhập lại “Trang sức Nam Đồng”, vừa bắt đầu đã gầy dựng ra một khởi điểm rất cao, sau này Tam Nhi cũng có một nơi tốt để làm việc, Nam Lịch Viễn làm đổng sự trưởng, anh rất yên tâm rồi.
“Tam Nhi nhà anh, đợi có một người kìm kẹp lại, nếu không thì vô pháp vô thiên!” Miêu Doanh Đông nói, “Được anh nuông chiều đó!”
Nam Lịch Viễn cúi đầu cười nhẹ.
“Có điều, sau này Tam Nhi làm nhà thiết kế, tiện thể giữ một chức vị cho Duyệt Nhi nhà tôi là được rồi!” Miêu Doanh Đông bưng ly trà lên, hờ hững nói.
Làm Nam Lịch Viễn rất nghi hoặc, Miêu Doanh Đông thu mua rốt cuộc là vì sao?
Chuyện Diệp Mậu Sâm sao chép, Nam Lịch Viễn đã biết rồi, nhất định là đắc tội Miêu Doanh Đông rồi.
Nếu như bình thường, không ai dám tùy tiện đắc tội Miêu Doanh Đông.
“Anh rốt cuộc là vì Tam Nhi nhà tôi, hay là vì Duyệt Nhi nhà anh?” Nam Lịch Viễn hỏi.
“Đối với mọi người đều tốt, tại sao chuyện tốt lại không làm chứ?” Miêu Doanh Đông nói.
Cơ cấu công ty, tiền vốn thu mua, thiết lập vị trí nhân viên, Miêu Doanh Đông đều suy nghĩ xong rồi, xem ra, chuyện thu mua thế nào cũng là một trận chiến không đường lui, sống chết với kẻ địch, nhất định có thể thành công.
Nam Lịch Viễn bắt đầu suy nghĩ làm sao để xoay tiền.
Lúc sắp đi, Khâu Đông Duyệt đi tiễn Nam Lịch Viễn, Nam Lịch Viễn nói, “Chăm sóc tốt cho anh ấy.”
Cô lập tức vừa nhìn theo hướng của Nam Lịch Viễn một cái, vừa sửa lại nói, “Có điều cũng không cần chăm sóc, tôi thấy anh ấy rất tinh tường, như không bị mù vậy!”
Nam Lịch Viễn rời đi rồi.
Ngày hôm sau, Diệp Mậu Sâm đến, anh không dám trực tiếp vào nhà, ở bên ngoài vườn đợi.
Khâu Đông Duyệt tất nhiên nhận ra Diệp Mậu Sâm. Cô nói với Miêu Doanh Đông, nói Diệp Mậu Sâm đang đợi anh.
Miêu Doanh Đông đang ngồi uống trà.
Kể từ khi hai mắt bị quấn băng, anh đích thật nhàn rỗi đi rất nhiều, mỗi ngày ở nhà uống trà, nghe nhạc, hoặc nghe âm thanh vui tai đi qua đi lại của Khâu Đông Duyệt, không đi làm, không ra khỏi nhà.
“Em hỏi anh ta, đến gặp anh, có hẹn trước không?” Miêu Doanh Đông nói.
“Nghe ý của anh, nhất định là chưa có hẹn trước rồi, nếu anh không muốn gặp anh ta, vậy em bảo anh ta đi là được rồi!” nói xong, Khâu Đông Duyệt liền xoay người đi.
Khâu Đông Duyệt nói, Ethan sức khỏe không tốt, không muốn gặp ai, mời Diệp Mậu Sâm về.
Diệp Mậu Sâm chau mày thật chặt, anh không phải tên ngốc, gần đây cổ phiếu công ty bị tập trung thu mua rất nhiều, anh có loại năng lực về mặt thương mại, điều tra được người muốn chơi mình là Miêu Doanh Đông, anh mới đến cầu xin anh ta.
Suy cho cùng, là vì chuyện của Khâu Đông Duyệt, bởi vì anh phạm một sai lầm lớn, đem thân thế của Khâu Đông Duyệt công bố đại chúng.
Diệp Mậu Sâm suy nghĩ rất lâu, rất trịnh trọng nói với Khâu Đông Duyệt, “Xin lỗi, là lỗi của tôi! Không nên đem chuyện của cô công bố với công chúng, đến mức bây giờ công ty sắp bị Miêu gia thu mua, cổ phiếu tuột dốc thê thảm, đã không phải chuyện tôi có thể kiểm soát nữa rồi, chuyện này nguyên nhân từ cô, hy vọng cô có thể nói với Ethan, trang sức của Diệp gia, lập ra từ tay tôi, không thể bị hủy dưới tay tôi!”
Diệp Mậu Sâm dù sao cũng là một người kiêu ngạo, nói xong những lời này liền bỏ đi rồi.
Trái lại là Khâu Đông Duyệt, cả người đều ngây ngô rồi!
Anh ta có ý gì?
Ethan vì cô, muốn thu mua Trang sức Diệp gia?
Không phải cô xem thường bản thân, là cô cảm thấy bản thân căn bản không quan trọng như vậy.
Hơn nữa, Miêu Doanh Đông trước nay cũng không có sở thích thu mua công ty.
Cô vội vàng chạy vào phòng, hỏi Miêu Doanh Đông vẫn đang ngồi uống trà, hỏi rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Có phải vì cô mới thu mua không?
“Phải thì sao?” Miêu Doanh Đông đang rót trà, một tay anh vịn ly trà, là tư thế điển hình của người không thể nhìn thấy mới có.
“Nhưng sao anh lại làm vậy?” Khâu Đông Duyệt hỏi.
Nước rót trà dừng lại một chút, “Sao anh lại làm vậy? Vậy mà còn có người không hiểu?”
Khâu Đông Duyệt ngây người, cô luôn cảm thấy bản thân cho dù có một vị trí trong lòng Miêu Doanh Đông cũng không cao như vậy.
Hôm nay, cô hết sức lo sợ.
Rất cảm kích, cũng........rất yêu!
Buổi tối, Khâu Đông Duyệt vẫn ngủ trên giường Miêu Doanh Đông, hôm qua dù sao thì cũng là ngày đầu tiên Miêu Doanh Đông bị thương mà, cho nên, hai người không có làm, có điều hôm nay Khâu Đông Duyệt rất chủ động, chủ động xuất phát từ nội tâm, cô cũng rất nhớ rất nhớ Miêu Doanh Đông rồi.
Vả lại, mắt Miêu Doanh Đông không nhìn thấy, cho nên, cô rất thoải mái, không gò bó.
Đặc biệt thoải mái!
Một đêm mây mưa với nhau.
Hôm sau, lúc Khâu Đông Duyệt tỉnh dậy, Miêu Doanh Đông vẫn chưa tỉnh, bởi vì mắt anh bị quấn băng, Khâu Đông Duyệt không nhìn ra được là anh đang mở mắt hay nhắm mắt.
Khâu Đông Duyệt đang gãi vai cho anh, “Em mỗi ngày ở nhà, muốn ra ngoài đi dạo, nhưng anh một mình ở nhà, em không yên tâm, anh có thể cùng em đi dạo phố không?”
“Được!” Miêu Doanh Đông lại rất vui vẻ đồng ý rồi.
Thì ra anh quả nhiên tỉnh rồi.
“Em không biết lái xe, chúng ta làm sao ra ngoài đây? Gọi tài xế của anh?” Khâu Đông Duyệt nói.
Do chuyện hôm qua Miêu Doanh Đông vì cô thu mua công ty của Diệp Mậu Sâm, làm Khâu Đông Duyệt rất vui mừng, ai cũng hy vọng bạn trai mình đối xử tốt với mình mà, nhất là, Khâu Đông Duyệt là kiểu người mà người khác chỉ cần cho chút ánh sáng liền rực rỡ, đặc biệt dễ thõa mãn, cảm nhận được vị trí của cô trong lòng Miêu Doanh Đông, liền bắt đầu đòi hỏi rồi.
Không ngờ, Miêu Doanh Đông lại đồng ý rồi, chuyện này làm cô vui sướng phát điên.
“Gọi taxi, đừng gọi tài xế!” Anh nói.
Khâu Đông Duyệt suy nghĩ một lúc, “Ồ, em biết rồi, anh là sợ mất mặt, sợ tài xế anh cười nhạo, quấn băng cùng em dạo phố!”
“Có những lời nói ra không còn ý nghĩa rồi!” Miêu Doanh Đông nói với Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt lật người lại, bò bò, ở bên cạnh Miêu Doanh Đông, “Vậy anh không nói, người khác làm sao biết? Đầu óc em lại ngốc, không có nghĩ phức tạp nhiều như vậy, lại không phải ai cũng thông minh như anh!”
“Còn không thức dậy?” Miêu Doanh Đông đã thức dậy rồi, nói với Khâu Đông Duyệt.
Hai người quả nhiên là gọi taxi đi, có điều trên núi khó gọi xe, nếu gọi tài xế, tài xế trực tiếp đến cổng nhà đón, gọi xe thì phải đi thêm một đoạn dài.
Khâu Đông Duyệt dìu Miêu Doanh Đông, cả con đường chim hót hoa thơm, tâm trạng Khâu Đông Duyệt đặc biệt tốt.
Nói thật, Khâu Đông Duyệt không thật sự muốn mua đồ, chỉ là ra ngoài đi dạo.
Vừa hay hôm nay, Minh Nguyên và Tống Dương cũng ra ngoài dạo.
Tống Dương vừa trở về Mỹ, Minh Nguyên ở nhà nhìn thấy sắc mặt của Minh Quyên cũng được một lúc rồi, sớm đã thấy rất chán chường rồi.
Vừa hay Tống Dương trở về, bảo anh ta đưa mình đi dạo phố, hít thở không khí trong lành.
Vừa hay nhìn thấy đối diện, Khâu Đông Duyệt đang dìu Miêu Doanh Đông đi đến.
Mắt Miêu Doanh Đông lại quấn băng.
“Mắt Miêu Doanh Đông bị gì vậy?” Tống Dương hỏi.
“Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai?” Minh Nguyên nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đang ôm chặt cánh tay Miêu Doanh Đông.
Anh vốn dĩ cũng cảm thấy Tống Dương không tranh lại Miêu Doanh Đông.
Căn bản không phải người ở cùng một tầng lớp, vả lại, Duyệt Nhi đối với Tống Dương không chút hứng thú nào.
“Muốn mua gì, không phải đưa thẻ cho em rồi sao?” Miêu Doanh Đông nói.
“Chỉ đi xem thôi, cũng không có gì đặc biệt muốn mua, em tiết kiệm quen rồi, đồ quá mắc cũng không hợp với em!” Khâu Đông Duyệt nói.
Đi bộ trên đường, người khá đông, bước đi của Miêu Doanh Đông tương đối chậm.
Lúc Tống Dương chào hỏi, Tống Dương gọi một câu, “Duyệt Nhi”.
Khâu Đông Duyệt nghiêng đầu, thì nhìn thấy Tống Dương và Minh Nguyên.
Khâu Đông Duyệt vừa nhìn thấy Minh Nguyên, tâm trạng đặc biệt tốt, không kiềm được liền kéo Miêu Doanh Đông đi qua đó.
Cô nói với Minh Nguyên, “Anh cũng đi dạo à?”
“Ừm!” Minh Nguyên nói, tay quơ qua quơ lại trước mắt Miêu Doanh Đông, “Không nhìn thấy rồi sao?”
“Tạm thời thôi! Rất nhanh là có thể hồi phục!” Khâu Đông Duyệt theo bản năng kéo Miêu Doanh Đông về phía sau mình.
Miêu Doanh Đông không thể hiện gì.
Cô dường như muốn bảo vệ anh.
Nhưng cuộc đời Miêu Doanh Đông từng sợ ai chứ?
Bốn người gặp nhau trong tình cảnh này, không có gì đáng để nói.
Rất nhanh liền lướt qua nhau.
Khâu Đông Duyệt theo bản năng quay đầu lại, cô quay đầu là nhìn Minh Nguyên, bởi vì bản năng có một cảm giác thân thiết.
Không ngờ, Minh Nguyên cũng đang quay đầu lại nhìn cô.
Nhìn thấy Khâu Đông Duyệt đang nhìn anh, anh cười thật tươi, vẫy tay chào Khâu Đông Duyệt.
“Nếu không nỡ anh ta, có thể đi theo! Anh không cản em!” Miêu Doanh Đông nói một câu.
“Nói gì vậy, em có phải nhìn anh ấy đâu, em nhìn Minh Nguyên!” Khâu Đông Duyệt có chút tức giận.
Đi dạo cả nửa ngày, cô sợ Miêu Doanh Đông mệt, sớm sớm đã quay về rồi.
Thật ra Miêu Doanh Đông căn bản không hề mệt, mắt bị thương rồi, cơ thể vẫn khỏe.
Lúc quay về, Khâu Đông Duyệt nói phải giặt đồ, đem đồ của anh đi giặt rồi, bỏ vào trong máy giặt, quần lót của anh những áo lót này cô đều giặt tay.
“Đồ vest của anh đâu?” anh hỏi.
“Bộ nào?”
“Đặt may từ Dubai tổng cộng mười mấy bộ, có hai bộ ở đây!”
“Giặt rồi!” Khâu Đông Duyệt không vui vẻ gì.
“Em giặt đồ vest rồi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Chính là giặt rồi, giặt rồi! Tên mù!” Khâu Đông Duyệt đang làm mình làm mẩy với anh, ai kêu hôm nay anh nói đi tìm Tống Dương anh không cản.
Vả lại, gan cô ngày càng lớn rồi, dám nói Miêu Doanh Đông là “Tên mù”, cho nên, cô trước mặt anh, ngày càng thoải mái, phóng khoáng rồi.
“Nói ai vậy?” Miêu Doanh Đông nghiến răng hỏi.
“Trong nhà này chỉ có anh và em, em có thể nhìn thấy, anh nói xem em nói ai vậy?”
“Dám mắng người rồi!” Miêu Doanh Đông nói, “Được, giỏi lắm! Qua đây.”
“Em không qua! Lỡ anh đánh em mắng em thì làm sao? Em không tự chuốc khổ vào thân đâu!” Khâu Đông Duyệt đứng trước cửa nhà vệ sinh, đang bỏ quần áo vào máy giặt, “Dù sao anh bây giờ cũng không bắt được em!”
Khâu Đông Duyệt đúng thật là đang dương dương tự đắc về sự thông minh của mình.
Miêu Doanh Đông vào phòng ngủ trưa rồi.
Một lúc sau, từ trong phòng truyền đến tiếng Miêu Doanh Đông “A” một cái.
Khâu Đông Duyệt giật mình, vội vã chạy vào phòng ngủ.
Miêu Doanh Đông đại khái sắp lên giường rồi, nhưng đi sai vị trí, cho nên cả người đang chống tay lên nền nhà, ngồi xuống đất rồi.
“Ethan, anh không sao? Hả? Anh không sao chứ?” Khâu Đông Duyệt lo lắng gọi, chạy qua đỡ Miêu Doanh Đông
Miêu Doanh Đông lập tức lật người lại, đè Khâu Đông Duyệt xuống dưới người mình, “Là ai nói, anh không bắt được em? Bây giờ không phải anh bắt em, mà em tự sa vào lưới!”
Mắt Miêu Doanh Đông quấn băng, nói với Khâu Đông Duyệt.
Khâu Đông Duyệt chưa từng nghĩ, có một ngày, Miêu Doanh Đông kiêu ngạo như vậy, trước giờ chưa từng đánh mất dù chỉ một chút khí chất cao quý, sẽ chơi trò này với cô!