Anh thật sự là rất trêu người a.
Miêu Doanh Cửu cảm thấy mình cũng bị Cố Vi Hằng làm hư rồi, rất nhiều phương pháp mà rất nhiều đàn ông nghĩ không tới.
“Đến sao không nói với anh một tiếng?” Sau khi hôn cô xong, Cố Vi Hằng ngồi ở trên ghế đối diện.
“Chính là vì nhớ anh nên rất nóng lòng mà đến đây. Anh cũng không phải là đang nhớ em sao?” Miêu Doanh Cửu một tay chống quai hàm cười nói với Cố Vi Hằng: “Lần này em đến tìm anh là có việc nha.”
“Ừ, việc gì?” Cố Vi Hằng tựa vào lưng ghế, tỉ mỉ đánh giá cô.
Lông mi trên mắt phụ nữ đều là phong tình vạn chủng, làm cho tim của anh cũng mềm theo.
“Gần đây phương diện tài chính của tập đoàn Hằng Đại không phải là có vấn đề sao, em muốn đầu tư vào Hằng Đại có được không Cố tổng?”
Khóe môi Cố Vi Hằng nở nụ cười: “Là thương hại anh sao?”
“Chuyện này làm sao gọi là thương hại được? Đầu tư thì trong tương lai em cũng sẽ được chia hoa hồng.” Một tay Miêu Doanh Cửu đặt lên bàn tay của Cố Vi Hằng.
“Chuyện sau này sau này hãy nói đi, anh tự có biện pháp. Đúng là em có ăn cơm vài lần với Dịch tiên sinh?” Cố Vi Hằng hỏi, anh không ở Mỹ, đương nhiên là không có cách nào biết được nguyên nhân sự việc.
Miêu Doanh Cửu cười cười, cũng biết ghen sao? Tiểu nãi cẩu.
“Ăn xong liền rời đi. Đều là chuyện công việc.”
Miêu Doanh Cửu cho rằng sau đó anh sẽ hỏi cô cùng Dịch tiên sinh làm gì, nhưng là không có hỏi.
Anh căn bản không có quan tâm tới Dịch tiên sinh.
“Đi thôi, cùng nhau về nhà.” Cố Vi Hằng từ trên ghế đứng lên, cầm lấy tay Miêu Doanh Cửu kéo cô lên xe của mình, còn chưa mở cửa xe Cố Vi hằng đã ngăn Miêu Doanh Cửu lại ở trên xe mà hôn cô.
Nụ hôn của anh mang theo mùi vị của một thằng đàn hư ông làm cho Miêu Doanh Cửu muốn dừng cũng không dừng được.
Có thể lâu rồi không gặp cô, cũng có thể là... vì cô chỉ là.... là một người phụ nữ.
Gần đây áp lực của anh rất lớn.
Anh thiếu phụ nữ!
Sau khi lên xe, Cố Vi Hằng cũng không có lập tức lái xe, mà ở trên xe làm một lần nữa.
Bởi vì đang ở dưới hầm để xe, Miêu Doanh Cửu cảm thấy bất tiện.
Cố Vi Hằng giống như thật sự đã nhịn quá lâu rồi.
Sau đó, anh mới lái xe đưa cô về nhà.
Vừa đến nhà, anh vẫn là như vậy, đem Miêu Doanh Cửu áp lên trên cửa liền hôn cô, ôm cô vào giường.
Thời điểm xong việc, Miêu Doanh Cửu ghé vào lỗ tai anh hỏi: “Em ăn cơm cùng Dịch tiên sinh, anh không đố kị sao?”
Cố Vi Hằng nằm ở một bên vai Miêu Doanh Cửu: “Đố kị cái gì? Anh ta sao? Anh ta chính là bại tướng dưới tay anh, còn có thể làm được gì sao? Huống chi chỉ là ăn bữa cơm mà thôi.”
Miêu Doanh Cửu không nói gì, là cô quá nghiêm túc sao?
Anh căn bản không cần lo lắng cho cô cái gì.
Miêu Doanh Cửu ở nhà Cố Vi Hằng một ngày một đêm tinh thần lại không tốt.
Đây là một người đàn ông thể lực dồi dào, hơn nữa, tinh lực của anh ta rất tốt.
Ngày hôm sau, Cố Vi hằng còn đang ngủ, Miêu Doanh Cửu đã thức dậy làm cơm.
Sau đó Cố Vi hằng hỏi: “Ngày hôm qua không mệt sao?”
“Mệt a, nhưng cũng phải nấu cơm cho anh, buổi sáng anh không ăn cơm em đau lòng.” Miêu Doanh Cửu nói những lời này chính là thật lòng a.
Lúc ăn cơm, Cố Vi Hằng dừng lại một chút, trong lòng cảm thấy thật ấm.
Trừ mẹ anh ra, đã không còn ai nói lời này rồi.
“Khi nào thì em đi?” Cố Vi Hằng hỏi.
“Chắc là ngày mai.”
“Hôm nay anh đưa em đi khắp nơi một chút.”
“Thật sao? Anh không bận việc công ty sao?”
“Bận rộn không phải là ngày này.”
Miêu Doanh Cửu vô cùng cao hứng.
Cô Vi Hằng cảm thấy trái tim chính mình giống như đang từ từ trở lại vậy.
Hai người cùng nhau đi trên đường hết nửa ngày, trời thu lá vàng phủ kín cả đường phố, Miêu Doanh Cửu một bên đi ở phía trước, một bên cùng nói chuyện với Cố Vi Hằng ở đằng sau, Cố vi hằng hai tay đút túi, từ từ ở phía sau đi tới, cùng với mấy khu tham quan nổi tiếng, cùng ngồi trên xe ba bánh dùng sức người, cùng biến mất trong biển người.
Đây đều là chút phong tục của khu tham quan, trước đây Miêu Doanh Cửu ở Hải Thành trong thời gian rất ngắn nên chưa từng xem qua.
Chỉ là làm chuyện gì, phải xem làm cùng ai, không đúng sao?
Ngày hôm nay, Miêu Doanh Cửu đặc biệt vui vẻ.
Lúc trở về, Cố Vi Hằng nói với Miêu Doanh Cửu: “Không phải em muốn đầu tư sao? Vậy đầu tư đi.”
“Có thật không? Tiền em đã sớm chuẩn bị xong. Bất cứ lúc nào cũng được.”
Cố Vi Hằng cười cười.
Mùa thu, cảm giác tất cả đều không có sức sống, ban ngày thì rất đẹp nhưng buổi tối lại rất lạnh.
Tối hôm nay Cố Vi Hằng vô cùng dịu dàng với Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu thấy thoàn thân thật thoải mái.
“Anh và em đã từng làm bao nhiêu lần rồi?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Không đếm, khoảng mười mấy lần.” Cố Vi Hằng nói.
Khoảng cách mấy trăm lần của Tô Khả Nhi, chênh lệch không ít đây.
Sáng sớm ngày thứ hai, Miêu Doanh Cửu lên máy bay, cô lưu luyến không muốn rời đi, Cô Vi Hằng vẫn đứng ở nơi đó nhìn cô.
Sau khi trở lại Mỹ, Cố Tam Nhi gọi điện thoại cho Miêu Doanh Cửu, Miêu Doanh Cửu nói mới trở về từ Mỹ.
“Đi tìm anh hai sao?” Cố Tam Nhi hỏi.
“Ừ”.
“Em đã nói rồi, tất cả mọi người đều rất yêu thích chị, cha em còn ra lệnh bắt buộc cho anh hai là nhất định phải theo đuổi chị, không theo đuổi được thì đừng có trở về gặp cha.” Cố Tam Nhi dương dương tự đắc nói, ý là ngay cả Cố Minh Thành cũng đều yêu thích Miêu Doanh Cửu, trước đây chỉ có Khương Thục Đồng, hiện tại Miêu Doanh Cửu cũng rất được mọi người yêu mến.
“Cha em để anh em theo đuổi chị?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Ừ, thế nhưng anh hai em cũng rất yêu thích chị nha.”
“Thật không?” Âm thanh của Miêu Doanh Cửu nhẹ nhàng.
Nói như vậy, lần trước anh ta đến Mỹ đánh golf, hóa ra là theo mệnh lệnh của Cố tổng.
Quả nhiên là anh ta sợ cha.