Hai người trầm tư một lát.
Miêu Doanh Đông mang cây dù nhét vào tay của cô ta, thì bước đi.
Anh ta một tay bỏ trong túi quần, tay kia cầm cây dù lên bước qua đường, khi ngang qua đường, nhìn qua nhìn lại để tránh xe đi ngang qua.
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu nhìn cây dù trong tay, rất có cảm xúc, rất có phận lượng đó, cây dù của anh Miêu, giống như là sản xuất tại Italy, chắc khoảng mấy ngàn đó, có khi lên đến mười mấy ngàn, trước đây khi làm việc cho anh ta, Kiều Duyệt Nhiên biết được.
Khi đó cũng vô cùng sững sốt.
Xưa nay anh ta sống rất tinh tế và khén chọn, người khác trước mặt anh ta, hơi thở cũng không dám thở mạnh.
Người khác này, cũng bao gồm Kiều Duyệt Nhiên.
Nhìn vào cây dù trong tay, Kiều Duyệt Nhiên không biết có nên mở cây dù ra không, sợ mở ra lại thấy có chút cố tình, sợ làm dơ bẩn, sợ làm hư, cô ta đền không nổi đó! Nhưng mưa càng ngày càng to, chiếc cặp xách đã ướt hết cả rồi.
Cô ta mở cây dù ra, chạy đến bệnh viện.
Khi nói chuyện với Hứa Thế An, có chút không tập trung.
Hứa Thế An cứ tưởng do cô ta mệt mõi, cô ta cúi đầu lột vỏ cam, Hứa Thế An không nói chuyện.
Lột vỏ cam đúng là một việc làm tốt đó, toàn bộ sự không tập trung và bay mất hồn vía, cũng vì động tác “Lột vỏ cam” Này mà che giấu đúng chuẩn mực.
“Duyệt Nhiên, anh hết nước uống rồi, em có thể giúp anh đi hứng một bình nước không?”
Hứa Thế An chỉ vào bình thủy trên bàn, và nói.
Kiều Duyệt Nhiên chậm chạp “Ừ” Một tiếng, mang theo bình thủy bước ra ngoài.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiên bước ra ngoài, tin wechat của cô ta reo lên một tiếng.
Hứa Thế An nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô ta, đã nhìn rất lâu, cuối cùng lấy lên xem.
Là Ethan (Ông chủ) nhắn đến: Đến nơi chưa?
Hứa Thế An trả lời: Tôi là bạn trai của cô ta, cô ta ra ngoài lấy người rồi.
Miêu Doanh Đông vừa mới về đến nhà, thay vào quần áo trong nhà, từ từ đi qua đi lại trong phòng.
Bạn trai!
Anh ta trả lời một chữ: Được.
Hứa Thế An nhớ Kiều Duyệt Nhiên từng nói với anh ta, bà chủ bị cao huyết áp, sau khi ăn cơm của cô ta nấu, đã được khống chế rất tốt.
Hứa Thế An trả lời: Nghe Duyệt Nhiên nói huyết áp của vợ ông khống chế rất tốt, tôi hy vọng bà ta mạnh khỏe, cũng cảm ơn ông đã cho Duyệt Nhiên nhiều tiền như vậy.
Miêu Doanh Đông nhìn vào, liền biết được đó là lời nói dối của Kiều Duyệt Nhiên, bạn trai của cô ta đến hiện nay vẫn còn tin tưởng.
Hay là anh ta không dám nghĩ sâu vào trong?
Miêu Doanh Đông vẫn còn đi qua đi lại trong phòng, giả vờ như không biết được chuyện này, sau đó, anh ta trả lời một câu: Tôi mới ba mươi bốn tuổi thôi, chưa kết hôn, làm gì có vợ chứ?
Hứa Thế An sững người ra, bản năng của bạn trai, anh ta biết quan hệ giữa Duyệt Nhiên và ông chủ này có thể không hề đơn giản như vậy.
Một triệu đô la Mỹ đó, cô ta phải như thế nào mới có thể đổi lấy được?
Ba mươi bốn tuổi, đang là thời hoàng kim của người đàn ông, dù lại về mặt mũi hay là về mặt sự nghiệp, đều đang trên đỉnh núi cao.
Một triệu!
Rốt cuộc Duyệt Nhiên lấy thứ gì đề đổi lấy chứ?
Những số tiền này, cả đời này cô ta cũng không kiếm được.
Trái tim của Hứa Thế An đang nhiễu máu.
Anh ta đã xem lại những kỷ lục trò chuyện trước đây, giữa hai người không hề có những lời quá đáng, thậm chí lời nói cũng rất ít, trên cơ bản đều là: Kiều Duyệt Nhiên hỏi anh ta đêm nay ăn bánh bao, anh ta có đồng ý không? Bên kia chỉ trả lời hai chữ: Đồng ý.
Còn có: Đêm nay muốn ăn bánh nướng tam giác, làm thêm mấy cái!
Những lời như vậy.
Không có mờ ám gì cả.
Hứa Thế An suy nghĩ rất lâu, sau đó đã xoá đi những đối thoại giữa Ethan và Kiều Duyệt Nhiên.
Anh ta sợ Kiều Duyệt Nhiên biết được anh ta đã biết được chân tướng, cô ta sẽ thấy ngại.
Anh ta không có lý do gì để trách mắng Kiều Duyệt Nhiên, người bị bệnh là anh ta, hơn nữa, anh ta không còn sống được lâu.
Ông chủ này chưa kết hôn, lúc nãy Hứa Thế An đã xem qua lời thoại giữa hai người, không hiểu sao lại cảm thấy có được hơi thở ấm áp của pháo hoa.
Hơi thở pháo hoa này, khiến cho anh ta đố kỵ.
Giữa anh ta và Kiều Duyệt Nhiên chưa từng có qua những lời thoại như thế này!
Nếu như có thể, anh ta hy vọng Duyệt Nhiên có thể theo ông chủ này.
Nhưng mà người giàu có, tâm tư của họ khó mà suy ngẫm được.
Sau khi Kiều Duyệt Nhiều bước vào, anh ta thương tiếc sờ trên đầu của Kiều Duyệt Nhiên, và hỏi câu, “Có mệt không?”
“Ừm, buổi sáng hơi mệt đó!”
Kiều Duyệt Nhiên làm việc trong nhà của Tam Nhi, cô ta không có nói với Hứa Thế An, nói ra phải giải thích nhiều.
Khi mười một giờ, Kiều Duyệt Nhiên quay về trường.
Bởi vì trời mưa, trên người cô ta ẩm sì sì, cô ta đi tắm rửa.
Sau khi tắm rửa, khi mặc quần áo, cô ta bước đến trước gương, nhìn thấy bản thân trong gương.
Thân hình lồi lõm có nét, mái tóc dài như tảo biển, gương mặt sắc nét, da dẻ trắng mịn, nhìn như thế nào cũng không như loại người hầu hạ người khác, vì sao cứ phải trà đạp cô ta như vậy, khinh thường cô ta.
Cô ta dựa vào bản thân để kiếm tiền, anh ta có tư cách gì chứ?
Lờ mờ nhìn thấy bên trong tấm gương, ở trước ngực có dấu vết bị bầm tím, hơi nước bốc trên tấm gương rất dày, cô ta không thể nhìn rõ.
Cúi đầu xuống, mới cảm thấy bộ ngực đang chướng đau.
Đây mới nhớ ra, là đêm đó bị người đó giày vò đó.
Đã qua mấy ngày, vết bầm tím vẫn chưa tan biến, có thể thấy được tình hình lúc đó thê thảm như thế nào, đáng tiếc cô ta không chú ý đến.
Kiều Duyệt Nhiên nhẹ nhàng sờ trên những vết bầm tím đó.