Ánh mắt anh dán vào bức tường kiếng kia, nhìn thật lâu không rời mắt.
Trong bức tường, là Miêu Doanh Cửu đang ngồi.
Nhìn thấy anh nhìn về phía mình, Miêu Doanh Cửu có chút ngồi không yên.
“Nhị Bảo Bảo của em không lo tập trung họp, ngó đông ngó tây nhìn gì thế?” Miêu Doanh Đông cau mày nói.
Miêu Doanh Cửu cau mày nhìn anh hai, “Làm sao anh biết anh ta là Nhị Bảo Bảo thế?”
“Người trong cả công ty đều biết rồi. Bảo Bảo thích chơi bóng rổ.” Miêu Doanh Đông nghiêm túc nói.
Miêu Doanh Cửu vội đổi chủ đề, “Anh ta chắc không phải nhìn thấy chúng ta chứ?”
“Chột dạ à!” Miêu Doanh Đông nói.
Ngồi ở đây quả thật nhàn rỗi không gì làm, Cố Vi Hằng đành tập trung vào kịch bản, nghe đại khái.
Tô Khả Nhi vào vai một người chạy trốn đến Mỹ, trong đó có một đoạn nội dung, lúc cô chán nản bị một người Mỹ tấn công, cô bắt đầu oán trách với người Mỹ về những điều không tốt của Trung Quốc, phúc lợi không tốt các thứ, còn chửi mắng thậm tệ Chính phủ Trung Quốc.
Tô Khả Nhi đang rất chăm chú lắng nghe, đôi tai đặc biệt duỗi thẳng, xem xem đối phương nói về những nội dung này, có phải khác với kịch bản gốc không.
Cố Vi Hằng cau mày, nói với nhân viên kế bên, “Đưa kịch bản cho tôi xem.”
Nhân viên đưa kịch bản qua, Cố Vi Hằng đã xem rất lâu.
Lời thoại của Tô Khả Nhi có một đoạn lớn, đều là tố cáo những bất công ngược đãi phải chịu ở Trung Quốc, rất rõ ràng là lời nói thổi phồng sự thật, làm xấu hình tượng của người Trung Quốc.
“Đoạn này không thể quay!”
“Yên tâm, Cố, bộ phim này sau này không chiếu ở Trung Quốc, sẽ không chịu sự thẩm duyệt của Trung Quốc, trước tiên sẽ chiếu ở Bắc Mỹ, cơ hội chiếu ở Trung Quốc sau này cực kì ít ỏi!” Nói chuyện với Cố Vi Hằng là người đầu tư bên phía Mỹ, vừa rồi anh luôn quan sát Cố Vi Hằng, hình như rất có hứng thú với Cố Vi Hằng.
“Như vậy cũng không được quay!” Cố Vi Hằng quát lên, âm thanh rất lớn, không khí trong phòng hội nghị bỗng chốc căng thẳng lên, bầu không khí căng như dây cung, trong không khí có mùi thuốc nổ, Miêu Doanh Cửu cũng đã cau mày.
“Đoạn này là không thể chỉnh sửa được!” Người đầu tư của đối phương nói.
Ánh mắt của Cố Vi Hằng chuyển sang Tô Khả Nhi, “Em không thể quay! Anh sẽ rút lại khoản đầu tư của bộ phim này!”
Tô Khả Nhi nhìn Cố Vi Hằng với ánh mắt âu yếm, cô chính là muốn ở trước mặt nhân viên Trung Mỹ, để mọi người nhìn thấy quan hệ của cô và Cố Vi Hằng.
“Vi Hằng.” Cô nói với giọng nũng nịu.
Miêu Doanh Cửu nghe xong đã cau mày, Miêu Doanh Đông cũng cau mày.
——
Tình nhân --
“Tôi rút vốn đầu tư! Tiền vi phạm hợp đồng vẫn sẽ trả! Ngoài ra, Tô Khả Nhi từ hôm nay bắt đầu, kết thúc hợp đồng với công ty tôi. Anh chút nữa cho cô ta mức bồi thường xứng đáng! Xin lỗi, thất lễ!” Cố Vi Hằng nói với quản lí, đứng dậy chuẩn bị thu dọn đồ đạc.
“Cố, diễn viên của anh đã không nói câu nào, anh như vậy là đang làm gì thế này? Không kiếm tiền, lại bồi thường nhiều như vậy? Đã nói sẽ không chiếu ở Trung Quốc mà.” Người đầu tư của đối phương, rất không hiểu nổi cách nghĩ của Cố Vi Hằng.
“Rất đơn giản! Tôi là doanh nhân Trung Quốc!” Cố Vi Hằng đặc biệt nhấn mạnh hai từ “Trung Quốc”, thu dọn đồ đạc, dứt khoát ra đi.
ở Trung Quốc quay như thế nào, đó là việc của người Trung Quốc, một khi đã đưa ra nước ngoài, chính là sự sỉ nhục to lớn.
Miêu Doanh Cửu và Miêu Doanh Đông nhìn anh, đều không lên tiếng.
Nghe được câu nói này của Cố Vi Hằng, đều rất bàng hoàng.
Giọng nói của Cố Vi Hằng, đã thông qua điện thoại của Miêu Doanh Đông, truyền đến tai của Miêu Chánh Đào.
Biệt thự Miêu gia lộng lẫy diễm lệ, giống như cung điện.
Vốn dĩ địa điểm dừng chân của Miêu Doanh Đông và Miêu Chánh Đào hôm nay, là muốn xem xem quan hệ của Cố Vi Hằng và Tô Khả Nhi, dù sao đã từng ngủ với nhau, có thể sẽ còn day dưa, hơn nữa còn không chỉ ngủ qua một lần, nhưng mà không ngờ, Cố Vi Hằng lại có hành động như vậy.
Một câu “Tôi là doanh nhân Trung Quốc” đã dễ dàng làm Miêu Chánh Đào bật khóc như mưa.
Ông đã rời xa tổ quốc rất nhiều năm, trong mơ đều là sông nước tươi đẹp của tổ quốc, nhưng mà cả đời này đã chôn vùi ở đất Mỹ, không quay về được nữa, Miêu gia ở giai đoạn triều Thanh, không bán qua thuốc phiện, không sát hại người Trung Quốc, tính về trước, người nhà họ Miêu luôn có trách nhiệm “yêu nước yêu nhà”, mặc dù tổ quốc có thể quên ông, nhưng ông không quên được tổ quốc, đây là bổn phận.
“Cái tên nhóc con này –“ Trong nước mắt giàn giụa, Miêu Chánh Đào đã nói một câu.
Cố Vi Hằng bước ra từ phòng hội nghị, nhắn một tin cho Miêu Doanh Cửu: Đang ở đâu?
Miêu Doanh Cửu nhìn thấy Cố Vi Hằng đi rồi, cũng định rời khỏi.
Miêu Doanh Cửu hôm nay bị cảm, định ở nhà nghỉ ngơi, Miêu Doanh Đông quen biết với người của tập đoạn đầu tư phim ảnh này, nói hôm nay muốn đến xem, đối phương đồng ý, nhưng không phải là cố ý thử thách tấm lòng yêu nước của Cố Vi Hằng, ý chính thực sự là muốn thử thách Cố Vi Hằng và Tô Khả Nhi.
Nhìn thấy Cố Vi Hằng nhắn tin cho cô, Miêu Doanh Cửu vội vàng đáp, “Ở nhà! Còn anh?”
“Đến Mỹ họp, họp xong rồi, đến thăm em!”
Miêu Doanh Cửu sợ lúc xuống lầu sẽ gặp anh, đi từ thang bộ, sau khi xuống lầu, phóng xe như bay, chạy về nhà.