Có lúc cô lấy máy tính, có lúc không hiểu nghiệp vụ thì hỏi Cố Vi Hằng.
“Tính cẩn thận xíu, nộp trực tiếp cho Cố tổng đó.” Cố Vi Hằng nói.
“Nếu Cố tổng phát hiện đây không phải là chữ viết của anh thì làm thế nào?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Không sao. Cũng có thể là chữ của Dương Liễu, bút tích của phụ nữ đều rất tinh tế...” Cố Vi Hằng nói rồi lấy một trang Miêu Doanh Cửu đã tính rồi xem, sau đó mỉm cười, đính chính lại, “nhưng cũng có ngoại lệ.”
Nét chữ của Miêu Doanh Cửu mạnh mẽ có lực, hoàn toàn có thể so sánh với nét chữ của đàn ông, hao hao giống nét chữ của anh.
“Báo cáo quý này đã giảm 4% so với quý trước!”
Cố Vi Hằng xem báo cáo, chau mày, “sớm đã đoán được rồi.”
Gần đây anh tập trung khai thác kinh doanh lĩnh vực mới, đối với việc kinh doanh cũ không mấy quan tâm, kết quả này anh đã lường trước rồi.
“Em đã xem rất nhiều hợp đồng đang chờ thực hiện, vẫn còn rất nhiều đơn vị vẫn chưa thanh toán. Có thể hối thúc họ thanh toán không?” Miêu Doanh Cửu vừa mới chú ý đến, tập đoàn Vĩ Nghiệp ở Mỹ muốn hợp tác với tập đoàn Minh Thành, nhưng bây giờ người ta vẫn còn đang suy nghĩ.
Giá trị hợp đồng này là một tỷ đô la Mỹ, nếu đối phương có thể nhanh chóng thanh toán, thì doanh thu bán hàng của tập đoàn Minh Thành sẽ vượt qua quý trước.
“Tuy nhiên không kịp thời gian nữa rồi! Hơn nữa đối phương đang trong quá trình suy nghĩ, thời điểm này tuyệt đối không được hối thúc họ, đừng để đối phương nhìn thấy trái tim thực dụng của mình!” Cố Vi Hằng sắp xếp lại tài liệu gọn gàng.
Sự sụt giảm doanh số bán hàng trong quý này là chắc chắn rồi, điều này chưa từng xảy ra trong sự nghiệp của anh, anh không biết Cố Minh Thành sẽ phạt anh như thế nào.
Miêu Doanh Cửu nhìn anh, cho nên bị Cố Minh Thành phạt như thế này, vẫn còn kiên nhẫn chờ đợi sao?
Miêu Doanh Cửu xuất thân trong gia đình kinh doanh, biết phẩm chất của Cố Vi Hằng, đối với một thương nhân mà nói, thật là hiếm hoi.
“Anh đến công ty một chuyến!” Cố Vi Hằng cầm tài liệu rồi đi.
Miêu Doanh Cửu ngồi ở đó suy nghĩ rất lâu, gọi điện thoại cho chủ tịch tập đoàn Vĩ Nghiệp - Khang Vĩ Nghiệp.
“Chú Khang, cháu là Tiểu Cửu!”
“Tiểu Cửu? Thời gian trước có đánh golf với cha cháu, ông nói gần đây cháu đi Trung Quốc, có khỏe không cháu?”
“Dạ, rất khỏe. Là như thế này, công ty bạn trai của cháu, cũng chính là Cố Vi Hằng ở tập đoàn Minh Thành, gần đây đang tính toán tổn thất tài sản, cháu thấy chú hình như đang muốn hợp tác với anh ấy, ý kiến chú như thế nào?”
“Ừ, tập đoàn Minh Thành hả? Tầm nhìn Tiểu Cửu rất tốt, Cố Vi Hằng là một nhân tài, lại am hiểu kinh doanh, quang minh lỗi lạc, chú rất thích, chú đã suy nghĩ, đang chuẩn bị hợp tác với cậu ta. Bây giờ đang bảo nhân viên chuẩn bị chi phiếu!” Khang Vĩ Nghiệp nói.
“Vậy trước 5 giờ chiều hôm nay chú có thể chuyển khoản cho anh ấy không? Anh ấy đang có một rắc rối, cháu âm thầm biết được, cho nên cũng âm thầm nhờ cậy chú, được không chú Khang?” giọng nói Miêu Doanh Cửu mang giọng điệu của người đẹp văn phòng, cũng là một giọng nói tao nhã.
“Chuyện này? Có chút vấn đề! Nhưng vì là yêu cầu của Tiểu Cửu, đương nhiên chú phải đồng ý rồi. Từ đó giờ cháu chưa từng cầu xin chú việc gì. Trái lại đều là chú đi cầu xin cha cháu. Lát nữa chú liên lạc với cậu ta, bảo kế toán ra ngân hàng chuyển khoản.”
“Cám ơn chú, chú Khang. Nhưng việc này tuyệt đối đừng để anh ấy biết cháu đang giúp anh ấy!”
Khang Vĩ Nghiệp mỉm cười, “biết rồi!”
Sau khi Cố Vi Hằng để tài liệu ở công ty xong, nhắm mắt thư giãn một lát.
Mỗi khi gặp phải tình trạng này, mặc dù anh đã hết cách, nhưng cũng rất lo lắng.
Bởi vì kiểm kê lần này không chỉ kiểm tra tài chính quý trước, mà còn có phương pháp, kỹ năng quản lý của anh, rất nhiều việc khác.
Cố Vi Hằng trong văn phòng ngồi cũng không yên, nên gọi điện cho Tô Khả Nhi, hỏi cô đang ở đâu.
Tô Khả Nhi nói hôm nay không có thông báo nên cô ở nhà ngủ.
“Lát nữa anh đến gặp em!”
“Thật à? Em đi tắm cái đã!”
Cố Vi Hằng lái xe đến nhà Tô Khả Nhi, anh chưa bước vào cửa đã làm chuyện ấy ngay với Tô Khả Nhi, mà lại ở trên ghế sofa.
Tô Khả Nhi vừa mới tắm xong, mặc đồ ngủ.
Tô Khả Nhi ngồi trên đùi Cố Vi Hằng.
”
Cố Vi Hằng bỗng giận dữ bóp cằm cô, “Em biết lần đầu tiên gặp anh chấm em ở điểm nào không?”
“Đơn giản, không tính toán!” Tô Khả Nhi nhìn vào ánh mắt đang giận dữ của Cố Vi Hằng.
“Đúng! Còn bây giờ thì sao? Người nổi tiếng rồi, bắt đầu tính toán có phải không? Bắt đầu tính toán với anh rồi phải không?” Cố Vi Hằng tức giận với tin tức Tô Khả Nhi phát, hôm nay anh phải tìm cô tính sổ.
“Người ta cũng không tình nguyện, Khả Nhi yêu Cố nhị công tử, mãi yêu mãi yêu, nhưng Cố nhị công tử lại một dạ hai lòng. Em là phụ nữ mà, đương nhiên hy vọng có được một danh phận!” Tô Khả Nhi ngồi trên đùi Cố Vi Hằng, nhẹ nhàng mở từng cúc áo sơ mi của anh.
“Nếu an phận thủ thường không làm được, vậy anh sẽ thay người!” Cố Vi Hằng nóng giận trả lời.
Khuôn mặt Tô Khả Nhi có chút bối rối và tuyệt vọng, “Muốn thay người sao? Còn muốn yêu một cô gái thuần khiết không? Em quen mấy cô, vừa mới ký hợp đồng với công ty chúng ta, đều là người mới, xinh đẹp, hơn nữa...”
Tô Khả Nhi thì thầm vào tai Cố Vi Hằng, “vẫn còn trong trắng. Muốn không em giới thiệu cho?”
“Được!” Cố Vi Hằng ôm eo cô rồi xxx ngay.
Tô Khả Nhi vô cùng tổn thương, cho nên, Cố Vi Hằng thực sự xem cô là gà sao?
Thỏa mãn dục vọng xong thì đi, không thỏa mãn thì thay người khác.
Cô muốn mở thắt lưng của Cố Vi Hằng, giống như trước đây, nhưng điện thoại Cố Vi Hằng reo lên, là chủ tịch Khang của tập đoàn Vĩ Nghiệp, nói rằng đã suy nghĩ xong, muốn hợp tác với Cố Vi Hằng, hợp đồng mấy ngày trước đã ký rồi, ông sẽ nhanh chóng mang đến Trung Quốc, ngoài ra, điều khoản hợp đồng chiều nay ông sẽ gọi điện cho Cố Vi Hằng, Khang Vĩ Nghiệp tạm thời kết thúc chuyện này, ông muốn đi Hàn Quốc một chuyến.
Cố Vi Hằng đương nhiên đồng ý.
Tuy nhiên, cảm giác đối phương muốn thanh toán hình như hơi gấp, từ đó giờ anh chưa từng gặp bên A muốn thanh toán gấp như thế, nhưng lời nói của Khang Vĩ Nghiệp cũng có lý, dù sao cũng đã giải quyết được chuyện này, ông muốn đi Hàn Quốc.
Cố Vi Hằng mỉm cười, thêm vào khoản tiền này thì doanh thu sẽ vượt qua quý trước.
Trời giúp anh mà!
Giống như một con cá mắc cạn vừa tìm được nguồn nước, anh thở phào nhẹ nhõm.
“Khả Nhi có phải là ngôi sao may mắn của Cố nhị thiếu gia không? Anh vừa đến là đã thu được một khoản kinh doanh lớn?” Tô Khả Nhi nằm lên người Cố Vi Hằng, chạm nhẹ mũi Cố Vi Hằng.
“Xem là vậy đi!” nói rồi Cố Vi Hằng đè lên người Tô Khả Nhi.
Lại mây mưa cuồng nhiệt một lần nữa.
Lần này anh muốn giải phóng áp lực sâu thẳm trong lòng, sự xoay chuyển đột ngột mang đến sự thay đổi tâm trạng ngồi tàu lượn siêu tốc.
4 giờ chiều, Dương Liễu đang trên đường đi gửi tài liệu cho anh, anh đã về nhà.
Bộ tài liệu này đã tính toán lại rồi, thêm số tiền của tập đoàn Vĩ Nghiệp, thế là đã xoay chuyển một cách thần kỳ từ thua lỗ chuyển sang có lời.
Dự đoán lần này chủ tịch sẽ không răn đe.
Cố Minh Thành đang chờ.
Đây là ngày Cố Minh Thành rất cẩn thận.
Sự cẩn thận này chỉ giới hạn giữa Cố Minh Thành và Cố Vi Hằng.
Đây là một ngày hai cha con tập đoàn Minh Thành thảo luận về phương pháp quản lý, hoàn toàn khác với ngày thường.
Cái không khí sẵn sàng chiến đấu ngay cả Khương Thục Đồng cũng cảm thấy hồi hộp.
Cô ngồi ghế sofa kế bên, nhìn hai người, nếu có xung đột, cô sẽ lập tức hòa giải.
Cố Minh Thành từ từ xem tài liệu, lật từng trang từng trang, “doanh thu tăng 2%, không tệ.”
Cố Vi Hằng đứng ở đó.
Cố Minh Thành lật đến một trang, “bút tích không phải của con, càng không phải của Dương Liễu, của ai vậy?”
Ông ngước lên nhìn Cố Vi Hằng.
“Của Miêu Doanh Cửu.”
“Là ai?” Khương Thục Đồng ngạc nhiên hỏi, nhưng anh ba vốn không có cảm giác với Tiểu Cửu.
Tại sao việc tính toán lợi nhuận tài sản lại để cho người khác làm giúp anh chứ?
“Cô ấy giúp con làm à?” Khương Thục Đồng mỉm cười vui vẻ nhìn Cố Vi Hằng.
“Dạ!”
Cố Minh Thành không quan tâm đến việc này, chỉ nói một câu, “chữ viết cũng không tệ. Tính cách rất khéo léo và nhanh nhẹn.”
Chữ viết thể hiện tính cách con người!
Cố Vi Hằng im lặng.
Sau khi Cố Minh Thành xem xong báo cáo lần này, hiếm khi tâm trạng rất tốt như thế, còn chơi một ván cờ vây với Cố Vi Hằng.
“Gần đây còn lên mạng chơi cờ vây không?” lúc xuống cờ Cố Minh Thành hỏi.
“Rất lâu lắm rồi không có lên.”
“Có phải cha tạo áp lực cho con quá lớn không?” Cố Minh Thành hỏi.
Ông đã nhận thấy sự thay đổi của Cố Vi Hằng trong một năm trở lại đây đang trưởng thành nhanh chóng, tin chắc đến lúc anh 30 tuổi, thành tích sẽ vượt qua mình hồi đó, Cố Vi Hằng sẽ trở thành trụ cột thế hệ mới của nhà họ Cố.
Cố Minh Thành biết sau tất cả chuyện này, Cố Vi Hằng chắc chắn phải trả giá.
Nhưng ông không hy vọng cái giá Cố Vi Hằng phải trả là..đùa giỡn với phụ nữ, tìm kiếm nơi để trút bỏ nỗi niềm.
“Không có! Chỉ có một số áp lực con tự tạo ra cho mình.”
Cố Minh Thành im lặng, cũng có thể vì Miêu Doanh Cửu đã giúp Cố Vi Hằng, cho nên Cố Minh Thành tâm trạng có chút vui mừng.
Nếu so với những nữ minh tinh, Miêu Doanh Cửu là một lựa chọn rất tốt.
Giống như lời Khương Thục Đồng nói: cô giống để trở thành người tất cả phụ nữ phải ngưỡng mộ.
Xem ra vẫn giúp ích cho sự nghiệp tương lai của Cố Vi Hằng.
Hôm nay Khương Thục Đồng cũng rất vui, còn đặc biệt dặn dì nấu canh cho hai cha con, buổi tối Cố Vi Hằng ăn cơm và ở lại nhà.
Ngày hôm sau, Khương Thục Đồng muốn mời Miêu Doanh Cửu, bởi vì lần này anh ba không bị răn đe, có công của Miêu Doanh Cửu trong đó.
Đến nhà họ Cố ăn cơm, Miêu Doanh Cửu đương nhiên rất vui, nhưng hôm nay Cố Vi Hằng lại không có nhà.
Chắc là đi làm rồi, lại nghe nói buổi tối anh ít khi ở lại biệt thự Bán Sơn.
“Báo cáo tài sản vừa rồi là cháu làm giúp anh ba nhà này phải không?” Khương Thục Đồng hỏi.
Miêu Doanh Cửu đang uống canh, trong lòng nghĩ, nếu vì chuyện này mà khiến Cố Vi Hằng bị Cố tổng quở trách thì sẽ không tốt.
Cô tỏ vẻ ngạc nhiên, “dạ. Có vấn đề gì ạ? Cháu chỉ tính toán giúp mấy con số! Học sinh tiểu học vẫn có thể tính được.. hơn nữa là do cháu chủ động giúp anh ấy.”
Dáng vẻ lúng túng của Miêu Doanh Cửu đã lọt vào mắt của Khương Thục Đồng.
Cô rất hài lòng, trong mắt cô, phụ nữ phải là người biết bảo vệ người đàn ông của mình.
Đây là phản ứng bản năng của Miêu Doanh Cửu.
Có thể nói Miêu Doanh Cửu là người Khương Thục Đồng vô cùng xem trọng, so với Đỗ Nhược cô càng thích Miêu Doanh Cửu hơn.
ĐN quá trầm lặng, không giống như Miêu Doanh Cửu xinh đẹp, lanh lợi, sáng chói như thế.
“Đừng lo lắng! Bởi vì cháu giúp hắn làm, lần này cha hắn không có răn đe hắn!” Khương Thục Đồng nắm tay Miêu Doanh Cửu.
Miêu Doanh Cửu sửng sốt, cũng vì lý do này nên Cố Vi Hằng mới để bản thân cho cô tính luôn?
Thật buồn mà!